Không sai, Dương Tam chính là nhìn Phí Nghiêm Ba không vừa mắt, cho dù hắn đã cho cô một ngàn vạn thì vẫn vậy - dù sao thì cô cũng đã giúp hắn chuyển lời, chẳng lẽ hắn còn có thể lấy lại tiền hay sao?
Muốn trả thù có rất nhiều phương pháp, nhưng hắn lại chọn phương pháp hèn hạ nhất. Hơn nữa, thảm kịch của cha hắn cũng chỉ là tai nạn, tất cả đều là số mệnh đã định.
“Tôi đã xem qua một chút, duyên phận vợ chồng của bà ấy ở kiếp sau tốt hơn kiếp này rất nhiều, là một cuộc sống hạnh phúc bình đạm.”
Bổ đao đến sung sướng, Dương Tam chậm rãi uống một ngụm trà, nhìn Phí Nghiêm Ba rời đi với sắc mặt nặng nề.
Dương Tam nghĩ: Như thế này cũng xem như cô giúp Thủy Viện đòi về chút lợi tức!
Về sau, Dương Tam không còn nghe thấy tin tức liên quan đến Phí Nghiêm Ba, chỉ biết hắn đã quyên tặng tất cả gia sản, không một ai biết tung tích của hắn. Có người nói hắn đã về quê, có người nói hắn đã xuất gia, nhưng tất cả đều chỉ là tin đồn.
Cô bạn gái cũ Đới Tình nôn nóng, đi khắp nơi tìm kiếm Phí Nghiêm Ba, những toan tính của bà ta cuối cùng lại trở thành trò cười.
Sau khi Dương Tam nghe được chuyện này cũng chỉ cười nhạt.
Khi nhìn thấy trên đường lớn đột nhiên xuất hiện rất nhiều quầy hàng bày bán hoa hồng, Dương Tam mới nhận ra đã sắp đến Thất Tịch. Nhìn khắp một vòng, các trung tâm mua sắm và nhà hàng đều có các chương trình ưu đãi nhân dịp Thất Tịch. Đặc biệt là các cặp đôi đến ăn tối sẽ được giảm giá.
Dương Tam nắm lấy tay Bánh Bao Thịt đến trung tâm thương mại mua quần áo, cũng không biết hai tháng này Bánh Bao Thịt đã ăn linh đan diệu dược gì mà lớn nhanh như thổi, hiện giờ thoạt nhìn Bánh Bao Thịt như một cậu bé bảy tuổi, điều này khiến quần áo phải thay đổi liên tục. Tuy rằng ngày thường có thể dùng pháp thuật biến ra mấy bộ quần áo, nhưng ít nhiều gì cũng phải chuẩn bị vài bộ quần áo của nhân gian.
Với tướng mạo của Bánh Bao Thịt, dù nó mặc lên người bất kỳ bộ quần áo nào đều có thể tạo ra hiệu quả thương hiệu.
Ừm, kiểu dáng này nên chọn màu xanh lam hay màu xanh lá nhỉ?
Dương Tam bắt đầu cầm quần áo khua tay múa chân trên người Bánh Bao Thịt.
“Dương Tam?”
Một giọng nói có chút kích động vang lên.
Dương Tam quay đầu, liền nhìn thấy một cô gái trẻ biểu cảm có chút kích động, hơn nữa trông có chút quen mắt.
Cô cố gắng nhớ lại một chút, rốt cuộc cũng nhớ ra, hình như đây là em họ Lộ Giai Vũ của Từ Xuân Thâm? Cô khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
Lộ Giai Vũ cười nói: “Cô cũng mua quần áo ở đây à, đây là em trai cô sao? Thật đáng yêu.” Bánh Bao Thịt nhìn chỉ mới bảy tuổi, còn Dương Tam trong mắt người khác cũng chỉ khoảng mười chín tuổi mà thôi, dù thế nào cũng sẽ không có ai nói rằng đây là con của cô.
Dương Tam chỉ ừ một tiếng, không nói gì thêm, chủ yếu là vì cô chỉ mới gặp Lộ Giai Vũ một lần vào ngày trừ tịch, cũng không tính là thân quen.
Lộ Giai Vũ cũng không thèm để ý, lúc này lực chú ý của cô ấy đều tập trung vào Bánh Bao Thịt - sao cậu em trai này của Dương Tam nhìn thế nào cũng cảm thấy có vài phần bóng dáng của anh họ lúc nhỏ nhỉ?
Ngay từ đầu cô ấy còn cho rằng bản thân suy nghĩ quá nhiều, chỉ là càng nhìn lại càng thấy giống.
Lộ Giai Vũ bình thường rất thích xem các tiểu thuyết về tổng tài, đặc biệt thích nhất là các thể loại máu chó như mang con bỏ trốn hay thế thân.
Dương Tam giơ hai bộ quần áo ra trước mặt cô ấy: “Cô cảm thấy Bánh Bao Thịt mặc bộ nào đẹp hơn?” Dương Tam vô cùng tự nhiên trưng dụng nhìn người mới đến.
Lộ Giai Vũ khôi phục lại tinh thần, nói: “Hẳn là bộ màu lam này sẽ đẹp hơn.”
Dương Tam quay đầu nói với nhân viên: “Gói bộ này lại giúp tôi.”
Sau đó lấy thẻ của Doãn Văn Giác ra.
Bánh Bao Thịt ngoan ngoãn đứng bên cạnh chờ Dương Tam, không hề bướng bỉnh như những đứa trẻ ở độ tuổi này.
Hình như khi còn nhỏ anh họ cũng ngoan ngoãn như thế, cũng không thích nói chuyện.
Chờ sau khi thanh toán, Dương Tam quay sang liền nhìn thấy Lộ Giai Vũ đang mỉm cười nói chuyện phiếm với Bánh Bao Thịt, hình như đang nói đến một cửa hàng bán đồ ăn vặt rất ngon, nghe nhắc đến đồ ăn, đôi mắt Bánh Bao Thịt sáng rực lên, còn suýt chút nữa đã chảy nước miếng.
“Chờ khi nào rảnh tôi sẽ mời hai người đi ăn.” Lộ Giai Vũ nói: “Tôi còn có việc, đi trước đây.”
Nhìn thế nào cũng cảm thấy tấm lưng kia như đang chạy chối chết.
Dương Tam nắm tay Bánh Bao Thịt, bâng quơ hỏi: “Cô ấy làm sao vậy?”
Bánh Bao Thịt ngoan ngoãn nói: “Chị gái kia vừa mới cho con một khối chocolate ăn rất ngon, sau đó liền giúp con nhặt một sợi tóc rơi vai.”
Dương Tam cũng không để chuyện này trong lòng, tiếp tục nói: “Được rồi, chúng ta trở về thôi.”
Ngày hôm nay cô không muốn ăn uống bên ngoài, nơi này thật đáng sợ, phía trước các nhà hàng đều xếp một hàng dài, đặc biệt là những nhà hàng dành cho các cặp đôi, ngay cả chỗ đứng cũng không có.
Dương Tam dẫn Bánh Bao Thịt về nhà, lại thấy Từ Xuân Thâm đang đứng chờ ở cửa, quần áo chỉnh tề, trong tay còn cầm theo một bó hoa hồng, vô cùng tự nhiên đưa cho Dương Tam.
“Đây là chocolate nhân rượu mà người khác cho tôi, được làm thành hình hoa hồng, tôi không thích ăn mấy thứ này, cho cô đấy.”
Nếu Từ Xuân Thâm thật sự tặng một bó hoa hồng, nhất định Dương Tam sẽ không có hứng thú, nhưng chocolate thì cô rất thích. Cô nhận lấy rồi ăn luôn một bông hoa hồng. Chocolate vừa vào miệng liền tan ngay, hương vị rượu vang đỏ hòa lẫn với vị đắng và ngọt của chocolate, rất ngon!
Cô có chút tiếc nuối, nói: “Đáng tiếc hơi ít.” Cô ăn một vèo là hết ngay.
Từ Xuân Thâm thấy cô thích ăn như vậy, trong mắt liền hiện lên ý cười: “Nếu cô thích, sau này tôi sẽ làm thêm cho cô.”
Dương Tam nghi hoặc nói: “Cái này không phải người khác đưa sao?”
Từ Xuân Thâm vô cùng bình tĩnh đáp: “Tôi có thể học làm.”
Dương Tam không hề hoài nghi gì, mở cửa mời anh vào nhà.
Bánh Bao Thịt luôn dùng ánh mắt trông mong nhìn Từ Xuân Thâm, biểu đạt khát vọng của bản thân - nhóc cũng muốn ăn!
Từ Xuân Thâm chỉ chuẩn bị một đóa hoa mà thôi, cuối cùng đành lấy một cái bánh duy nhất trên người đưa cho Bánh Bao Thịt, nhóc con cũng không hề ghét bỏ, chỉ cần có ăn là vui rồi!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo