Tia sét màu tím không ngừng bổ vào thân thuyền hoa giống như hiệu ứng đặc biệt của một bộ phim bom tấn. Lúc đầu người trên thuyền còn hãi hùng khiếp vía, sợ thiên lôi đánh lệch một chút là đi tong cái mạng nhỏ. Tuy nhiên, chỉ chốc lát sau, bọn họ mới phát hiện tia sấm sét này dường như có mắt, mặc dù liên tục giáng xuống nhưng lại không có một tia sét nào đánh trúng người.

Bọn họ nhìn Dương Tam với ánh mắt sùng bái, sau khi chứng kiến những chuyện vừa xảy ra, trong mắt bọn họ Dương Tam không khác gì thần linh, có thể tuỳ ý triệu hoán thiên lôi, phảng phất như đạo thiên lôi trong tay cô chẳng khác gì một món đồ chơi, có thể tùy tiện nắn bóp vuốt ve.

Có một người lấy hết can đảm lên tiếng hỏi Dương Tam: “Tại sao cô lại triệu hoán nhiều thiên lôi như vậy?”

Dương Tam trầm ngâm một lát, vẻ mặt chính khí nói: “Vì trừ tà.”

Mọi người nghe thấy lời này đều không nhịn được run rẩy khóe miệng: Đây đại khái là bút tích trừ tà lớn nhất mà bọn họ từng nhìn thấy.

Dương Tam quét mắt liếc nhìn bọn họ một cái, ngữ khí trầm tĩnh: “Mọi người có thể lên một con thuyền khác.”

Doãn Văn Giác đứng trên con thuyền du lịch hướng về phía bọn họ vẫy tay, vòng cổ bằng vàng dưới ánh nắng mặt trời sáng lấp lánh khiến người ta mù mắt. Nếu là ngày thường, khẳng định bọn họ sẽ chửi thầm phong cách nhà giàu mới nổi này, nhưng hiện giờ trong mắt bọn họ không thể nghi ngờ Doãn Văn Giác chính là tiểu thiên sứ kim quang lấp lánh.

Con thuyền của Doãn Văn Giác không lớn nhưng vẫn dư sức chở tất cả mọi người.

Dương Tam vừa nhìn đám người này giống như học sinh tiểu học xếp hàng lên thuyền, vừa nhàm chán tiếp tục triệu hồi mấy đạo sấm sét đánh lên thuyền, cô không thể không cảm khái, chất lượng của khối gỗ này thật sự không tồi. Cô đã triệu hồi không ít sấm sét đánh vào thân thuyền, tuy rằng đại thương nguyên khí nhưng vẫn giữ được hơi tàn. Âm thanh kia nghe vô cùng suy yếu.

“Đừng bổ nữa, cháu gái. Chúng ta là người một nhà, hà tất lại giết hại lẫn nhau thế này.”

Ánh mắt Dương Tam trở nên nguy hiểm, thế mà còn dám xưng hô bừa bãi chiếm tiện nghi, đúng là tìm chết!

Sau khi người cuối cùng bước lên thuyền của Doãn Văn Giác, thiên lôi bổ xuống thuyền hoa ngày càng dày đặc, hệt như rồng rắn uốn lượn.

Dương Tam vẫn tiếp tục dùng ý niệm giao tiếp với linh trí.

“Nói chuyện đàng hoàng vào, nếu không đừng trách tôi dùng đến Thái Dương Chân Hỏa.” Cửu Tiêu Thần Lôi còn thêm Thái Dương Chân Hỏa, cô không tin hắn không chết.

Thanh âm kia có chút nghẹn ngào: “Chúng ta thật sự là người một nhà mà. Ta là một cành cây của Kiến Mộc, hơi thở trên người cô thật sự rất giống ta.”

Dương Tam ngẩn ra một chút, Kiến Mộc?

Vậy mà sư phụ lại nói cô là hậu duệ của cỏ đuôi chó! Người đúng là móng heo! Thế mà lại dám lừa cô!

Kiến Mộc, thượng cổ thần thụ, có khả năng thông thiên, sau này lại bị Chuyên Húc chặt đứt. Dương Tam có thể khẳng định bản thân cô không có kiếp trước, Kính Tam Sinh không soi được gì, nói cách khác cô không phải chuyển thế của Kiến Mộc. Hay cô là một con của Kiến Mộc? Cũng khó trách tư chất của cô lại xuất sắc đến vậy, dù so sánh với những thần thú thượng cổ kia cũng không hề thua kém chút nào, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.

Nếu thật sự là nguyên nhân này, thì ít nhiều gì cô cũng hiểu lý do tại sao sư phụ lại lựa chọn giấu giếm. Năm ấy Thông Thiên Chi Thụ gây ra sự hỗn chiến giữa thần cũ và thần mới, bất luận là bên nào cũng đều chấp nhận Kiến Mộc bị trảm - nếu không một đế vương nhân gian như Chuyên Húc cũng không có bản lĩnh chặt đứt Kiến Mộc.

Thời đại này, không cần Kiến Mộc.

Khi ý niệm này xuất hiện trong đầu Dương Tam, hiếm khi cô cảm thấy có chút thương cảm.

Cô nhẹ nhàng bâng quơ hỏi khối gỗ kia: “Tàn lưu của Kiến Mộc chỉ còn lại ngươi thôi sao?”

“Đúng, đúng vậy. Lúc ấy ta bị đất che khuất, những người khác đều dồn lực chú ý lên thân cây nên không có chú ý đến ta.” Hiển nhiên này là loại bàng chi không khiến người khác chú ý.

Khóe môi Dương Tam cong cong: “Vậy thì tốt rồi.”

“Cháu gái à, chúng ta là người một nhà, nên tạo dựng quan hệ thân thiết…”

Một đạo thiên lôi to hơn bổ vào thân thuyền hoa, Thái Dương Chân Hỏa bao vây quanh thuyền, ngọn lửa bùng cháy lên tận trời cao. Trong ngọn lửa còn lưu lại giọng nói không cam lòng.

“Vì cái gì?”

Dư âm lượn lờ, khối gỗ này chết không nhắm mắt.

Dương Tam khe khẽ thở dài: “Ngươi biết quá nhiều.”

Một đạo công đức chi khí bay vào trong tay cô, lập tức bị cô thu lại.

Cô chỉ tùy tiện lấy thiên lôi ra uy hiếp một chút, khối gỗ này lập tức thành thật khai ra thân phận, một chút tiết tháo cũng không có. Vì thế cũng chỉ có đường chết mới có thể giữ kín bí mật.

Còn nữa, khối Kiến Mộc này có ý đồ cắn nuốt hồn phách con người, đi vào ma đạo, cô đương nhiên phải vì gia tộc trừ hại! Miễn cho thanh danh của thượng cổ thần thụ bị ô uế!

Chỉ là…

Sau khi ngọn lửa tan đi, nhìn chiếc thuyền hoa hóa thành than cốc, nội tâm Dương Tam đau như dao cắt, lộ ra biểu cảm bi thống.

A a a! Cô vốn muốn mang khối gỗ này về làm tủ quần áo! Tuy nhiên ngọn lửa này bùng cháy quá mãnh liệt! Bây giờ chẳng còn lại gì cả!

Đồ nội thất của cô! Đau lòng quá đi mất!

Dương Tam cảm thấy bản thân cô đã hy sinh quá lớn, nên khi trở lại thuyền, khuôn mặt lạnh lùng, vẻ mặt không hề vui vẻ chút nào.

Những người trên thuyền cũng không dám tự tìm xúi quẩy, một người trong số đó dùng khuỷu tay đẩy đẩy Doãn Văn Giác, ý bảo cậu ta đi qua đó.

Doãn Văn Giác nhìn về phía người nọ trợn trắng mắt, nhưng vẫn mở miệng hỏi: “Lão đại, mọi chuyện như thế nào rồi?”

Dương Tam gật gật đầu, nhìn thoáng qua thuyền hoa: “Mọi chuyện đều đã được giải quyết ổn thỏa.”

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu thì thầm to nhỏ với nhau.

Sau khi đảm bảo an toàn tính mạng, bọn họ bắt đầu có ý định đòi lại công đạo cho bản thân mình.

“Không nghĩ đến Phí Nghiêm Ba lại tàn nhẫn như vậy, cư nhiên có suy nghĩ hãm hại tất cả chúng ta.”

“Biết người biết mặt không biết lòng, tôi còn tưởng hắn là người tốt.”

“Vợ hắn ta chết thì liên quan gì đến chúng ta cơ chứ.”

“Vị đại sư dỏm kia đâu, không phải cũng thông đồng với hắn đấy chứ? Người đâu rồi?”

“Hình như là rơi vào trong nước rồi. Đúng thật là báo ứng mà.”

Bởi vì Phí Nghiêm Ba đã tự nhảy xuống nước, bọn họ muốn phát tiết nhưng không tìm thấy người nên mới lôi Hồng chân nhân ra. Tuy nhiên lúc này bọn họ mới phát hiện, ngoại trừ Hồng chân nhân thì hiện tại trên thuyền không hề thiếu một ai.

0.09097 sec| 2405.18 kb