Trong lòng Dương Tam lại mơ hồ suy đoán: Sở dĩ xuất hiện kết quả như vậy, là bởi vì cô và Bánh Bao Thịt đều là hậu duệ của Kiến Mộc?

Từ khi bắt đầu, không có ai biết rõ Kiến Mộc là ai. Chỉ biết rằng Kiến Mộc thậm chí còn tồn tại trước cả Tam Thanh. Nếu Kiến Mộc là khởi đầu của vạn vật thì có thể giải thích được điều này.

Nói vậy, cô chẳng phải thuộc hàng lão tổ tông hay sao? Bối phận chỉ kém mấy thánh nhân kia?

Sắc mặt Dương Tam dần trở nên cổ quái.

“Ba ba.” Tiếng gọi của Bánh Bao Thịt cắt ngang dòng suy nghĩ của Dương Tam.

Dương Tam véo mặt nó, thở dài nói: “Bánh Bao Thịt, nếu một ngày nào đó chúng ta không có tiền, chúng ta có thể dựa vào ăn vạ mà sống qua ngày! Nhóc xem kẻ nào có tiền thì ôm đùi kẻ đó gọi là ba ba, nếu kẻ đó không chi ra một ngàn vạn thì không buông chân bọn họ ra.”

Bất kể Bánh Bao Thịt làm giám định ADN với ai đều sẽ cho ra kết quả cha con.

Khóe miệng Từ Xuân Thâm giật giật - đây có phải là Dương Tam đang dạy hư trẻ con hay không?

Anh nghiêm túc nói với Bánh Bao Thịt: “Không được tùy tiện gọi người khác là ba mẹ, cũng không được phép ôm đùi người khác.”

Bánh Bao Thịt chớp chớp mắt, dáng vẻ ngoan ngoãn ấy có thể làm tan chảy trái tim của hầu hết mọi người: “Vâng ạ, con chỉ gọi mẹ là mẹ.”

Từ Xuân Thâm có cảm giác anh vừa tự đào hố chôn mình. Ha ha, cứ chờ xem, nếu để anh biết ai dạy Bánh Bao Thịt nhận mẹ lung tung rối loạn như vậy…

[Ở Ngũ Trang Quan xa xôi, Liễu Giác hắt xì một cái thật mạnh.]

Dương Tam nhìn bộ dạng rối rắm của Từ Xuân Thâm, không nhịn được cười nghiêng ngã.

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến cuối tháng chín.

Trận chung kết cuộc thi tuyển chọn mà Tô Tiểu Mỹ tham gia sẽ diễn ra vào ngày hai mươi tám, người làm lão đại như Dương Tam đương nhiên cũng muốn đó làm chỗ dựa cho cô ấy. Loại chương trình này ít nhiều gì cũng sẽ phát sinh một vài nguyên tắc ngầm. Tuy nhiên Tô Tiểu Mỹ lại không hề vướng phải quy tắc ngầm bởi vì cô ấy có một hậu trường vô cùng hùng mạnh.

Ngày hôm đó, có không ít người ở trên thuyền hoa của Phí Nghiêm Ba chứng kiến cảnh tượng kia, bởi vậy tin tức Dương Tam có bản lĩnh như tiên nhân được lan truyền rộng rãi, khiến những người khác càng thêm kiêng kị Tô Tiểu Mỹ. Dù dung mạo của cô ấy có một không hai, nhưng không một ai có can đảm đánh chủ ý lên người cô ấy.

Nhóm người Dương Tam nhận được vé ngồi ở hàng ghế trước từ Tiểu Mỹ. Hiện tại bọn họ đang đứng trước quầy hàng ở vỉa hè lựa chọn đạo cụ tiếp ứng. Mỗi cuộc thi thế này đều là cơ hội phát tài của mấy ông chủ bà chủ quầy hàng. Poster, cờ, mũ, gậy huỳnh quang đều là vật phẩm tiếp ứng phổ biến.

Dương Tam nhìn nửa ngày cũng không chọn được thứ gì đặc biệt, cô cảm thấy mấy thứ này quá tầm thường, nghĩ đến hình ảnh cô cầm gậy huỳnh quang múa may cổ vũ trông thật ngốc nghếch làm sao, nếu bị người khác quay được chắc chắn sẽ trở thành lịch sử hắc ám, bị cười nhạo trong một thời gian dài.

Doãn Văn Giác đứng bên cạnh liền đưa ra chủ ý: “Tôi có một cái gậy bằng vàng, hay là tôi cho người về lấy mang đến đây?”

Trong tay Doãn thiếu gia chưa bao giờ thiếu mấy thứ này.

Khóe miệng Dương Tam giật giật - thôi đi, cô vẫn nên chọn tùy tiện một cái thì hơn.

Cuối cùng cô đã chọn một lá cờ nhỏ màu đỏ. Đây là màu sắc của nhóm fan Tô Tiểu Mỹ.

Vừa cầm lấy lá cờ, cô liền nghe được một giọng nói quen thuộc.

“Anh, chúng ta cứ trực tiếp đi vào là được, không cần mang theo mấy thứ này.” Âm thanh ấy mang theo mị lực, khiến người nghe không khỏi lay động tinh thần, thiếu nữ khẽ bĩu môi, biểu cảm bất mãn lại ẩn chứa nét phong tình, khiến mọi người xung quanh không khỏi ngây người.

“Nếu em không thích thì đừng mua.”

Dương Tam nhíu mày, đây không phải là Tô Mi lúc trước bị cô rút mấy cái đuôi sao? Vết thương cô ta vừa khỏi đã chạy đến nhân gian? Người thiếu niên diện mạo tuấn tú kia hẳn là anh trai cô ta.

Dương Tam cũng không biết rõ mấy đứa nhóc nhà hồ ly này nên không biết tên của hắn.

Ở bên kia Tô Mi vẫn còn đang oán giận với anh trai: “Chúng ta đến đây xem trận chung kết cuộc thi là đã nể mặt cô ta, hà tất anh phải nhượng bộ làm thêm một bước này.”

Tô Mi oán giận được một nửa, chợt nghe thấy giọng nói ác ma vang lên ngay sau lưng, chiếc đuôi theo phản xạ có điều kiện bắt đầu trướng đau.

“Ổ, nể mặt ai? Mặt mũi các người đáng giá như vậy à?” Dương Tam đi đến trước mặt anh em bọn họ, ngữ khí lãnh đạm.

Lần trước bị Dương Tam giáo huấn đã để lại bóng ma tâm lý không hề nhỏ trong lòng Tô Mi, chỉ cần nhìn thấy cô xuất hiện lại cảm thấy lo lắng bất an. Tô Mi cảm thấy thật may mắn khi vừa rồi không nhắc đến vị này.

Tô Thập nói: “Cô em gái này của tôi bị chiều hư, khẩu thị tâm phi. Con bé vẫn luôn rất hối hận về những chuyện đã gây ra lúc trước, luôn muốn tìm cơ hội nói lời xin lỗi, nên hôm nay tôi mới dẫn con bé đến đây xem trận chung kết của Tiểu Mỹ, cổ vũ cô ấy.”

Dương Tam không hề mỉm cười: Mấy lời này chỉ có thể lừa gạt mấy đứa trẻ lên ba. Nếu không phải cô cường ngạnh ra mặt thay Tiểu Mỹ, thì hai con hồ ly mắt cao hơn đầu này chịu nói lời xin lỗi với Tiểu Mỹ mới là lạ.

Thời buổi này, thực lực chính là giấy thông hành tốt nhất.

Ánh mắt cô dừng lại trên năm chiếc đuôi đang đung đưa trong gió của Tô Mi, chợt lộ ra ý cười: “Tuy rằng tôi rất chán ghét cô, nhưng phải công nhận chiếc đuôi của cô giữ ấm rất tốt.”

Tô Mi sợ đến mức chiếc đuôi dựng thẳng lên, theo bản năng nhìn về phía anh trai cô ta.

Tô Thập lên tiếng : “Ngài đùa như vậy Tô Mi sẽ sợ hãi.”

Dương Tam liếc mắt nhìn hắn: Vốn dĩ cô không bao giờ nói đùa, nếu Tô Mi ngoan ngoãn đến xem thi đấu thì thôi, nếu dám nảy sinh tâm tư lệch lạc gì đó thì đừng trách cô rút hết mấy cái đuôi kia của cô ta.

Cô cũng không muốn nói chuyện với anh em bọn họ nữa, sau khi cảnh cáo Tô Mi, liền chậm rãi đi vào trường quay phát sóng trận chung kết.

Tô Mi nhìn thấy cô đi vào liền tức giận nói: “Dương Tam tính cách tốt mà anh nói đâu rồi?”

Tô Thập thu hồi tầm mắt, nói: “Là tốt hơn trước rất nhiều, tốt xấu gì cô ấy cũng không động thủ với chúng ta, không phải sao?”

Tô Mi khó thở: Cô ta cảm thấy anh trai mình nhất định đã bị rót Canh Mê Hồn. Sao anh ấy có thể nhìn ra sự ôn nhu săn sóc trên một người hung tàn không nói đạo lý như Dương Tam?

0.08610 sec| 2397.078 kb