Dương Tam vô cùng tức giận! Sư phụ đã trốn tránh cô một thời gian dài, kết quả vừa mở miệng lại không hỏi thăm tình hình của cô, ngược lại chỉ quan tâm đến chuyện của người khác. Nếu không phải vì việc của Bánh Bao Thịt, chỉ sợ ông vẫn sẽ tiếp tục trốn tránh cô!

Ngoại trừ tức giận, cô còn có chút ủy khuất. Cô cảm thấy bản thân đã thất sủng!

Trấn Nguyên Tử nhìn hốc mắt đỏ hoe của đệ tử, chợt cảm thấy có chút đau đầu cùng chột dạ: Sở dĩ ông không muốn đồ đệ trở về chính là vì lo lắng cô sẽ nhìn thấy chân thân của mình.

Hắn nói: “Ta để lại cho con một quả bàn đào.”

Lỗ tai Dương Tam dựng lên, nhưng vẫn im lặng như cũ, cô không phải là người dễ dàng dỗ dành như vậy, sao có thể bị một quả bàn đào thu mua, ít nhất cũng phải hai quả.

“Còn có một củ nhân sâm.” Nội tâm Trấn Nguyên Tử như muốn rỉ máu, bảo vật trong kho của ông lại thiếu đi vài món.

Dương Tam lại lần nữa nở nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng: “Sư phụ, con rất nhớ người!”

Khóe môi Trấn Nguyên Tử cong lên, rõ ràng là rất hưởng thụ, nhưng vẫn bày ra biểu cảm uy nghiêm của người làm sư phụ, chỉ là chòm râu kia khẽ run run, sợ là không thể duy trì được bao lâu.

Liễu Giác ở bên kia nhìn thấy hình ảnh này liền cảm thấy đau mắt: Chế độ đãi ngộ của mấy sư huynh đệ bọn họ đúng là hoàn toàn khác biệt đối với tiểu sư muội. Trước kia, thời điểm rèn luyện thì bị đá ra khỏi thôn trang, đừng nói là nhân sâm, ngay cả một cái lá cây cũng không có.

Dương Tam nhìn thấy sư phụ đến cả nhân sâm không còn lại bao nhiêu cũng nguyện ý lấy ra một củ, cảm giác tức giận trong lòng dần nguôi ngoai.

“Chuyện của Bánh Bao Thịt là như thế nào?” Thằng bé cho rằng hơi thở của cô rất quen thuộc, hơn nữa đôi mắt nó rất giống với cô.

Trấn Nguyên Tử giả vờ như không có chuyện gì, nói: “Thằng bé là tộc nhân của con nên ta dẫn nó trở về.”

Dương Tam lập tức cảm thấy hứng thú: “Vậy chân thân của con là gì vậy?”

Trấn Nguyên Tử: “Cỏ đuôi chó, còn là loại đột biến gen, còn có gen của cỏ lồng heo nên rất hiếm có. Là con của thiên hạ đệ nhất cỏ đuôi chó và thiên hạ đệ nhất cỏ lồng heo. Bánh Bao Thịt là con của đệ nhị cỏ đuôi chó và đệ nhị cỏ lồng heo.”

“Bởi vì lo lắng mấy năm nay con ra ngoài lăn lộn khi báo danh tính sẽ cảm thấy mất mặt, nên ta vẫn luôn giấu giếm con, không nghĩ đến cuối cùng con vẫn biết. Nếu thằng bé đã đến tìm con thì con tiện tay chăm sóc nó một chút.”

Dương Tam liền ngây người: Chân thân cao lớn hiên ngang uy vũ mà cô tự bổ não biến đâu mất rồi? Sao có thể là cỏ đuôi chó? Cho dù sư phụ thổi phồng lợi hại đến đâu cũng không thể nào thay đổi được bản chất của cỏ đuôi chó!

Cô tưởng tượng một chút: Khi cô đấu pháp cùng yêu quái khác.

Yêu quái: Ta là cự hổ của Hoa Quả Sơn, nhà ngươi hãy báo danh tính.

Dương Tam: Ta là hậu duệ của thiên hạ đệ nhất cỏ đuôi chó!!!

Không được! Đánh chết cũng không thể như vậy!

Cô liều mạng lắc đầu nhằm vứt bỏ suy nghĩ đáng sợ kia ra khỏi đầu.

Quả thật Dương Tam đã bị chuyện này đả kích nặng nề, không rảnh tiếp tục nhiều lời với sư phụ, thất hồn lạc phách cúp điện thoại. Cô thậm chí còn không rảnh đi dò hỏi nguyên nhân vì sao Bánh Bao Thịt lại nhận cô và Từ Xuân Thâm là mẹ.

Bên kia, sau một trận kinh hồn bạt vía, Trấn Nguyên Tử nhanh chóng cúp điện thoại, đem điện thoại di động trả lại cho Liễu Giác. Ông

cảm thấy vô cùng may mắn: Rất tốt, lại lừa được thêm một lần.

Ông vừa cảm thấy may mắn lại có chút cảm khái: Bất luận ở trong mắt những yêu quái khác Dương Tam hung thần ác sát đến mức nào thì ở trước mặt ông vẫn luôn là một đứa trẻ đơn thuần rất dễ lừa gạt. Những yêu quái kia thật sự không có mắt nhìn.

Giọng của Liễu Giác yếu đi vài phần: “Sư phụ, sư muội là cỏ đuôi chó thật sao?”

Nghe từ đầu đến cuối cuộc trò chuyện, hắn cảm thấy bản thân phải chịu đả kích rất nặng nề!

Khóe miệng Trấn Nguyên Tử hung hăng co rút, tức giận nói: “Nếu ngươi thích đồ vật ở nhân gian, vậy thì nên đặt cho mình thêm mấy rương hạch đào ăn bổ não đi.”

Liễu Giác cứng họng: Do đó những lời vừa rồi của sư phụ đều là lừa dối sư muội ư?

So với chuyện cỏ đuôi chó này, việc Bánh Bao Thịt là tộc nhân của cô chỉ là chuyện nhỏ. Tộc nhân thôi mà, cùng lắm chỉ là quan hệ anh em họ hàng.

Bởi vì cả trái tim và tinh thần của cô đều tập trung vào chuyện cỏ đuôi chó nên suýt chút nữa đụng phải người trên hành lang.

Từ Xuân Thâm nhìn thấy sắc mặt cô trắng bệch, mất đi sức sống tràn đầy như trước đây, mầm xanh trên đầu cũng rũ xuống, trông buồn bã ỉu xìu.

Anh theo bản năng đỡ lấy cô, giọng nói ẩn chứa sự quan tâm: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Dương Tam khôi phục lại tinh thần, bỗng nhớ đến chuyện gì đó, nắm chặt cánh tay của Từ Xuân Thâm, giống như đang bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

“Lúc trước anh từng nói đã nhìn thấy trên đầu tôi xuất hiện một mầm xanh, nó có hình dáng như thế nào vậy?”

Ánh mắt Từ Xuân Thâm dừng lại trên đỉnh đầu cô, phiến lá hình như dài thêm một chút, còn có hai mảnh lá.

Sau khi nghe anh miêu tả sơ qua hình ảnh phiến lá kia, Dương Tam khẽ thở phào nhẹ nhõm: Nguy hiểm thật, không phải hình dạng của cỏ đuôi chó. Hay bởi vì cô là loài lai tạp nên vẻ ngoài khác với những cỏ đuôi chó kia?

Phi phi phi, sao lời này nghe giống như cô đang mắng chính mình nhỉ!

Trong lòng cô âm thầm hạ quyết tâm: Bất luận thế nào cô cũng phải giấu kín chuyện này dưới tận đáy lòng, tuyệt đối không thể để lộ ra bên ngoài, nếu không về sau làm thế nào cô có thể tiếp tục làm một đại yêu quái uy phong lẫm liệt nữa cơ chứ?

Tất cả đều do Bánh Bao Thịt, nếu không phải tại nó, cô sẽ không đi tìm sư phụ, càng sẽ không biết được chân tướng tàn nhẫn này. Khó trách trước kia dù cô có hỏi như thế nào sư phụ cũng không chịu nói sự thật.

Dương Tam cực kỳ tức giận, cô quyết định đi đến phòng của Bánh Bao Thịt, niết mặt nó vài cái cho hả giận, cũng xem như đòi lại chút lợi tức.

1.41906 sec| 2396.352 kb