Cảnh sát Robert không thu hoạch được gì, gương mặt đen lại như thể ai đó nợ hắn rất nhiều tiền. Trong mắt hắn tràn đầy vẻ không thể tin được: Không phải trong chiếc xe này cất giấu rất nhiều súng ống và chất cấm hay sao? Vậy mà ngay cả một chiếc túi hắn cũng không tìm thấy, đây là xem hắn như trò tiêu khiển à? Không lẽ thứ kia biết mọc cánh bay đi sao?

Bởi vì không đạt được mục đích nên hắn vô cùng buồn bực đồng thời lửa giận bùng lên.

Doãn Văn Giác nhìn thấy hắn đen mặt thì tâm tình rất thoải mái, thuận miệng nói thêm mấy câu.

“Tìm nhanh lên đi, chúng tôi không có thời gian, thời gian của chúng tôi không khác với anh, thật sự rất quý giá.”

“Hiệu suất làm việc của các anh cũng quá thấp, anh đi cửa sau à?”

Trong mắt tên cảnh sát cao lớn kia lập lòe ánh sáng lạnh, trực tiếp lên đạn.

“Anh đang muốn làm gì?”

Họng súng của hắn chĩa vào Doãn Văn Giác, sau đó lại di chuyển về phía Dương Tam - dù sao đến lúc đó chỉ cần thoái thác do súng bị cướp cò là được. Cô gái trẻ thế này, chỉ cần một viên đạn thì ngay cả thượng đế cũng không thể cứu.

Amen! Muốn trách thì trách cô không biết đã đắc tội với ai, mà đối phương nhất định phải lấy mạng cô.

Trên mặt hắn liền xuất hiện một nụ cười.

Sau đó, hắn chỉ nghe thấy tiếng súng vang lên lại không thấy viên đạn nào bay ra. Giây tiếp theo, lồng ngực hắn truyền đến cảm giác đau đớn thấu tim, đau đến mức khiến hắn trực tiếp ngã xuống đất.

Hắn không thể tin trừng to mắt: Rõ ràng súng của hắn nhắm về phía cô gái kia, vì sao cuối cùng lại tự bắn chính mình?

“Cứu, cứu tôi!”

Doãn Văn Giác trợn mắt há mồm nhìn vị cảnh sát kia, một giây trước còn đang kiêu ngạo vô cùng, một giây sau liền ngã ra đất không ngừng co giật, cậu ta quay đầu lại hỏi Dương Tam:

“Tên này phát bệnh thần kinh sao?”

Rõ ràng là không bị thương thế mà lại bày ra bộ dạng muốn ngỏm, có phải muốn làm diễn viên hay không. Bởi vì không nhìn thấy viên đạn bắn ra nên Doãn Văn Giác không hề biết rằng tên cảnh sát kia thật sự đã động sát tâm, cho rằng hắn chỉ giơ súng lên cảnh cáo bọn họ mà thôi.

Dương Tam thản nhiên đáp: “Có thể là hắn bị động kinh!”

Đối phương đã dám ra tay vậy thì đừng trách cô không khách khí. Từ trước đến nay cô đều là người có thù tất báo. Hay là khiến hắn cả đời này đều có ảo giác đang đấu súng nhỉ?

Doãn Văn Giác không biết nên nói gì, cuối cùng đành gọi điện thoại báo cảnh sát, nhân tiện gọi luật sư của cậu ta đến xử lý chuyện này.

Nói ra cũng thật buồn cười, lúc hai vị cảnh sát khác đến, tên cảnh sát Robert kia vẫn kêu gào hắn muốn đến bệnh viện, nói rằng mình sắp mất máu mà chết.

Miễn bàn hai vị kia có bao nhiêu xấu hổ.

“Nhanh lên đi, anh muốn để người khác chế giễu hay sao?”

“Không, tôi sắp chết rồi, các anh mau cứu tôi. Các người thấy chết không cứu sao? Lập tức đưa tôi đến bệnh viện ngay!”

“Có phải các người đã bị bọn họ mua chuộc hay không?”

Doãn Văn Giác nghe thấy âm thanh thê lương của Robert, lại nhìn thấy màn khôi hài này liền cười đến đau cả bụng.

“Ha ha ha, tôi cảm thấy mấy người nên đưa hắn ta đến bệnh viện đi, đế khoa thần kinh ấy.”

Doãn Văn Giác vô cùng thành khẩn kiến nghị.

Người đứng phía sau là Dương Tam thì bình tĩnh nhìn trời.

Cuối cùng tên Robert bị hai viên cảnh sát kia mạnh mẽ lôi đi, tránh để hắn tiếp tục gây thêm chuyện mất mặt. Hắn ta vừa ôm ngực vừa kêu gào, muốn gọi taxi đến bệnh viện, chắc hẳn cuộc sống sau này của hắn ta sẽ vô cùng náo nhiệt.

Trên xe, chỉ cần Doãn Văn Giác nhớ lại biểu cảm cuối cùng của Robert thì lại cười nghiêng ngả.

[Các người không thể như vậy!]

[Cứu mạng!]

Cậu ta còn bắt chước tiếng hét chói tai của Robert.

Dương Tam có lòng nhắc nhở: “Sau khi cười đã đời thì cậu cũng đừng quên điều tra thật kỹ chuyện này.”

Biểu cảm của Doãn Văn Giác lập tức trở nên nghiêm túc: “Tôi biết rồi.”

Nếu không phải cậu ta đang ở bên cạnh lão đại, thì cậu ta đã phải chịu hết những thiệt thòi ngày hôm nay. Tàng trữ chất cấm là vi phạm pháp luật, hơn nữa số lượng kia cũng đủ để cậu ngồi tù cả đời. Dù Doãn gia có thể nộp tiền bảo lãnh cậu ta ra ngoài thì cậu ta cũng thể tiếp tục sống trong nước. Hoa Hạ căm thù chất cấm đến tận xương tủy, nếu liên quan đến thứ này thì đừng nghĩ đến chuyện tẩy trắng xoay người.

Dương Tam lắc đầu, đợi Doãn Văn Giác xử lý chuyện này thì chắc hoa cũng đã tàn.

Cô trực tiếp tiếp gọi điện cho giáo chủ Andre, nói rằng có người muốn hãm hại cô, còn muốn giết cô. Nếu không phải cô được Chúa nhắc nhở thì đã trúng kế.

Sau khi ném việc này cho giáo hội, Dương Tam xem như không có chuyện gì một thân nhẹ nhàng.

Tay lái của Doãn Văn Giác run run: “Lão đại, cô vừa gọi điện thoại cho ai vậy?”

Thái độ của Dương Tam rất bình tĩnh: “Giáo chủ Andre, anh đã từng gặp qua.”

“Cô, cô định để cho một hồng y giáo chủ xử lý việc này sao?” Giọng cậu ta trở nên cao vút.

Dương Tam khẽ nhíu mày: “Đúng vậy.”

Không chờ Doãn Văn Giác nhẹ nhàng thở ra, Dương Tam lại tiếp tục nói: “Hay là để tôi gọi điện thoại cho đại giáo chủ? Nếu hắn ra mặt chắc hẳn việc này sẽ càng được giải quyết nhanh hơn nhỉ?”

“Hay là Giáo Hoàng? Cậu cảm thấy người nào thích hợp?”

Doãn Văn Giác suýt chút nữa bởi vì sợ hãi mà lên thiên đường. Nếu so sánh thì người chỉ gửi thư luật sư như cậu ta quả thật rất yếu ớt.

0.09618 sec| 2390.203 kb