Sau khi Dương Tam kết thúc hành trình mua sắm mới phát hiện cô quên mua quần áo cho Bánh Bao Thịt. Thằng bé đi theo cô, nếu nó ăn mặc kém chính là làm xấu mặt cô. Cô còn thả mấy tấm bùa hộ mệnh trên người Bánh Bao Thịt để phòng ngừa bất trắc, dù sao nó vẫn còn nhỏ, rất cần được người khác bảo vệ.

Bánh Bao Thịt là một thằng nhóc ngốc bạch ngọt, không biết đạo lý đối nhân xử thế, cả ngày chỉ ăn no rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, trở thành dáng vẻ mà Dương Tam hâm mộ nhất. Còn nữa, tuy rằng Bánh Bao Thịt tuổi còn nhỏ nhưng tu vi lại không hề thấp, rõ ràng bề ngoài chỉ trông như thằng nhóc mới năm tuổi thế mà lại có đến hai ngàn năm tu vi, có lẽ bởi vì nó mới tỉnh lại không lâu, không được dạy dỗ nên chỉ hành động theo bản năng.

Dương Tam nhìn thấy ngày thằng bé xuất sư không còn xa, hiện tại nhớ kỹ trước, chờ sau này nó kiếm tiền mang về hiếu kính cô. Vị này cũng là một cổ phiếu tiềm lực a.

“Nhìn xem trong ba bộ quần áo này, nhóc thích bộ nào?” Dương Tam nắm tay Bánh Bao Thịt, để cho thằng bé tự do lựa chọn, cô là người rất dân chủ đấy.

Bánh Bao Thịt theo bản năng muốn cắn ngón tay, lại bị Dương Tam giữ lại.

“Ăn ngon lắm sao?” Thần thái cậu nhóc ngây thơ, ánh mắt chứng tỏ thằng bé hỏi vấn đề này rất thật lòng. Cũng may hiện tại đang ở nước ngoài, những người khác không nghe hiểu lời nó nói, nếu không chỉ đành âm thầm cảm khái rằng đứa bé đáng yêu như vậy nhưng đầu óc lại có vấn đề.

Dương Tam nghiêm túc giải thích với Bánh Bao Thịt: “Không thể ăn! Vì vậy đừng để tôi phát hiện nhóc ăn quần áo đấy nhé!”

Nếu nó thật sự làm vậy thì cô chỉ đành dùng pháp thuật để biến ra quần áo thôi!

Sau khi mua cho Bánh Bao Thịt mấy bộ quần áo mùa hè (lo lắng trẻ nhỏ phát triển nhanh nên Dương Tam đặc biệt chọn số lớn nhất), bọn họ cũng chuẩn bị rời khỏi trung tâm thương mại, ngày mai còn phải ngồi máy bay về nước.

Lúc bước vào xe, Dương Tam liền nhận ra có điểm không thích hợp, trong xe có hơi thở rất xa lạ, còn có thêm một vài mùi hương khác biệt.

Dương Tam trực tiếp đưa tay vào bên dưới ghế ngồi, vị trí này vốn trống rỗng lại xuất hiện vài món đồ xa lạ.

Dương Tam khua tay, mang đồ để lên ghế.

Sau khi Doãn Văn Giác nhìn thấy liền muốn chửi bậy.

“Từ khi nào trên xe tôi lại có mấy thứ này vậy?”

Mấy khẩu súng, còn có mấy gói bột màu trắng, nghĩ đến khả năng nào đó, lông tơ toàn thân Doãn Văn Giác đều dựng đứng cả lên.

Dương Tam thờ ơ đáp: “Hẳn là lúc chúng ta đi dạo, cũng chỉ có khoảng thời gian này đối phương mới có thể động tay động chân. Ừm, cái túi này là gì vậy, bột mỳ à? Có ăn được không nhỉ?”

Bánh Bao Thịt vốn mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ, nghe thấy chữ ăn trong phút chốc hai mắt liền mở to ra, tinh thần phấn chấn, ánh mắt trông mong nhìn mấy thứ này.

Doãn Văn Giác từ phía trước lao xuống ghế sau, luống cuống tay chân ngăn cản cô, thân thủ của cậu ta chưa bao giờ nhanh nhẹn như lúc này, bởi vì động tác quá lớn nên phần đầu trực tiếp đập vào nóc xe, đau đớn đến mức đầu cậu ta như muốn nổ tung.

“Không thể ăn! Thứ này ăn vào có thể phá hủy cả ba đời!”

Từ nhỏ cậu ta luôn được người nhà nhắc mãi bên tai, dù bại gia thế nào cũng chẳng có việc gì, duy chỉ có thứ này và cờ bạc là không thể dính vào.

“Đây là chất cấm.” Doãn Văn Giác đen mặt, rốt cuộc là ai tàn nhẫn như vậy, ngay cả mấy thứ này cũng lấy ra. Gân xanh trên trán Doãn Văn Giác nổi lên, thời điểm cậu ta bị đội nón xanh cũng không tức giận như lúc này.

Dương Tam cũng thường xuyên lên mạng, tất nhiên cũng biết đến những thứ này.

Giọng nói của Doãn Văn Giác giống như rít ra từ kẽ răng: “Tôi sẽ mang mấy thứ này đi tiêu hủy.”

Dương Tam liền tặng cậu ta một ánh mắt xem thường: “Sau đó trực tiếp bị người khác bắt tận tay à? Chắc chắn đối phương đã có sự an bài, cậu dám mang mấy thứ này ra ngoài thì đối phương nhất định sẽ ra tay.”

Giọng Doãn Văn Giác nhỏ lại: “Chẳng lẽ phải giấu đi?”

Bánh Bao Thịt nhấc tay: “Tôi có thể giúp anh ăn mấy thứ này!”

Chỉ cần điểm này liền có thể khẳng định cậu nhóc có quan hệ họ hàng với Dương Tam.

Dương Tam cảnh cáo nó: “Thứ này không thể ăn bậy, rất dễ bị tiêu chảy.”

Bánh Bao Thịt uể oải gục đầu xuống.

Dương Tam lập tức thu mấy thứ này vào vòng tay không gian, thế là mọi chuyện đã được giải quyết. Nhng người đó cũng không thể chạy vào vòng tay không gian của cô để điều tra.

Từ sau khi đạp mây cưỡi gió, bất luận Dương Tam làm việc gì, Doãn Văn Giác đều không cảm thấy hiếm lạ. Sau khi nhìn thấy mấy món đồ kia biến mất, cậu ta thở phào nhẹ nhõm.

“Lão đại, trong xe chúng ta có còn vật gì nguy hiểm không?”

“Không có.”

Doãn Văn Giác yên tâm lái xe. Không đến mười phút sau đã bị một cảnh sát mang theo súng chặn lại, thái độ rất kiêu căng.

“Xuống xe, chúng tôi muốn kiểm tra. Bên phía chúng tôi nhận được thông tin rằng các người mang theo hàng cấm.”

Doãn Văn Giác nhớ lại những thứ kia, sắc mặt trầm xuống: Quả nhiên lão đại nói không sai, đúng là đã có người chờ sẵn ở đây!

Mặc dù không cần lo lắng nhưng Doãn Văn Giác vẫn rất phẫn nộ.

“Các người đây là vu khống. Tôi là người tuân thủ pháp luật! Các người cứ chờ đấy, tôi sẽ yêu cầu luật sư đệ đơn kiện các người.”

Lấy tính tình của Doãn Văn Giác, nếu không náo loạn một trận ngược lại không giống cậu ta chút nào.

Tên cảnh sát kia có chút thiếu kiên nhẫn.

“Đừng nói lời vô nghĩa, nếu không tôi sẽ bắt anh vì tội cản trở người thi hành công vụ.”

Dương Tam khẽ nhăn mày, cong ngón tay lên.

Doãn Văn Giác hùng hùng hổ hổ xuống xe, Dương Tam thì ôm Bánh Bao Thịt.

Ngay từ đầu, vị cảnh sát này còn tràn đầy tự tin, bắt đầu tìm kiếm từ bên dưới ghế ngồi.

Doãn Văn Giác lấy điện thoại di động ra quay video phát sóng trực tiếp - đây đều là chứng cứ.

Tên cảnh sát tìm nửa ngày cũng không thể tìm được mấy thứ kia. Những bộ quần áo mà Dương Tam mua đều bị lục tung lên, rải rác ngổn ngang trên ghế ngồi.

0.21065 sec| 2397.109 kb