Nếu là những người khác nói lời này, chắc chắn Doãn Văn Giác sẽ cảm thấy bọn họ khoác lác, nhưng nếu người đó là Dương Tam thì…
Doãn Văn Giác dứt khoát đỗ xe vào lề đường, quyết định nghỉ ngơi một chút. Bằng không với trạng thái bây giờ của cậu ta, lái xe sẽ rất dễ xảy ra sự cố.
Bánh Bao Thịt chỉ chú ý một vấn đề: “Giáo Hoàng, ăn ngon lắm sao? Hay giáo chủ ăn ngon hơn?”
Dương Tam nghiêm túc nói: “Đại khái đều không ngon.”
Rốt cuộc đều là người có tuổi, khẳng định kém hơn những người trẻ tuổi da non thịt mềm.
Cô liếc mắt nhìn Bánh Bao Thịt: “Nhóc đừng chỉ nghĩ đến việc ăn.” Cô cũng không ngờ đến có ngày chính mình lại nói lời này với người khác.
Bánh Bao Thịt ngoan ngoãn gật đầu, tuy rằng nhận thức của nó có chút khiếm khuyết những vẫn là đứa trẻ ngoan biết nghe lời người lớn. Ba ba nói gì nó đều nghe.
Chờ sau khi Doãn Văn Giác khôi phục lại trạng thái tinh thần mới tiếp tục lái xe về nhà, tiếp đó bắt đầu điều tra chuyện này.
Đến buổi tối, cậu ta quay về với biểu cảm cổ quái.
“Doãn Văn Vũ bị bắt.” Tâm tình Doãn Văn Giác rất phức tạp, bản thân cậu ta vẫn chưa kịp tra ra bao nhiêu chứng cứ thì người anh họ kia của cậu ta lại tự tìm đường chết, vào nhà đá nghỉ ngơi. Ai bảo hắn lẩn quẩn trong lòng, một hai phải kéo lão đại vào chuyện này cơ chứ!
Ngược lại Dương Tam rất bình tĩnh, kết quả này không nằm ngoài dự đoán của cô, khả năng của giáo hội ở nước ngoài thật không thể khinh thường.
Tuy rằng cô không hỏi nhưng Doãn Văn Giác lại không nhịn được dục vọng lắm chuyện của bản thân.
“Hôm nay lúc hắn ta hút thuốc, không cẩn thận dẫn đến hỏa hoạn, kích hoạt hệ thống báo cháy. Sau đó cảnh sát chạy đến hiện trường, trong quá trình làm việc chó nghiệp vụ phát hiện trong phòng hắn ta có chứa chất cấm, nên hắn bị cảnh sát dẫn đi.”
“Số lượng chất cấm trong nhà hắn ta cũng không ít, theo lời luật sư của tôi, căn cứ vào mức hình phạt thì hắn ta sẽ phải chịu ít nhất là mười năm tù.”
Doãn Văn Giác vô cùng cảm khái, một vết nhơ lớn như vậy, người anh họ này đừng nghĩ đến tiền đồ về sau. Sau này dù có thể ra tù thì cũng chỉ có thể ở nhà ăn no chờ chết, việc này đối với một kẻ dã tâm bừng bừng như hắn ta hẳn là một đả kích rất lớn. Hơn nữa vẫn còn mười năm lao ngục đang chờ đợi hắn ta ở phía trước nữa.
Dương Tam nói: “Chắc chắn Doãn Văn Vũ sẽ không thừa nhận mấy thứ kia là của hắn.”
Nói đến đây Doãn Văn Giác cũng cảm thấy có chút buồn cười: “Đáng tiếc là trên thứ kia có vân tay của hắn và Hà Nhã, bọn họ sẽ không thể chống chế được.”
Cậu ta tạm dừng một chút, lắc đầu: “Doãn Văn Vũ vì để giảm nhẹ tội danh trên người nên đã khai rằng tất cả đều là do Hà Nhã mua, hắn chỉ giúp cô ta cất giữ mà thôi.”
Nghĩ đến cảnh tượng hai người bọn họ chỉ trích lẫn nhau giống như kẻ thù không đội trời chung, Doãn Văn Giác thật sự muốn uống thêm mấy ly rượu vang đỏ để chúc mừng một chút. Mấy món đồ kia đều là do Doãn Văn Vũ tự mình mua, mục đích là để hãm hại cậu ta và Dương Tam, không nghĩ đến cuối cùng bản thân lại bị bắt. Nhưng Doãn Văn Vũ cũng rất ranh ma, thời điểm mua mấy thứ này hắn đều dùng thông tin của Hà Nhã.
Doãn Văn Giác cũng không cảm thấy đồng tình với hắn, suýt chút nữa người bị hại đã là cậu ta.
Dương Tam yên lặng uống trà nghe Doãn Văn Giác khua tay múa chân nói luyên thuyên. Tốc độ ra tay của giáo hội nhanh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô, hơn nữa còn là một kích lấy mạng.
“Đúng rồi, đã tìm được chứng cứ chứng minh tên cảnh sát Robert bị mua chuộc, thật đúng là có quan hệ với Doãn Văn Vũ. Chẳng qua tên cảnh sát kia vẫn luôn kêu gào la hét bản thân bị trúng đạn, một hai muốn bác sĩ phẫu thuật cho hắn, hiện tại đã bị đưa đến bệnh viện tâm thần.”
Dương Tam rất vừa lòng với chuyện này, cô không phải là người thích lưu thù qua đêm. Hạng tép riu như hắn, tự cô ra tay đã là quá đề cao đối phương rồi.
Cô nhắn tin cho giáo chủ Andre, biểu đạt một chút lòng biết ơn, sau đó liền đi chuẩn bị hành lý.
Một lần nữa đặt chân lên lãnh thổ Hoa Hạ, Dương Tam lập tức hạ quyết tâm. Tuy rằng lần này xuất ngoại chơi khá vui vẻ nhưng cô vẫn thích ở trong nước hơn.
Doãn Văn Giác vẫn đích thân lái xe đưa bọn họ về nhà.
Vừa bước vào phòng, Dương Tam liền nhìn thấy một lá cờ khen thưởng được treo trên tường: Cái này là cho cô à?
Hứa Giai Hâm nói: “Sư phụ, đây là do mấy người cảnh sát Triệu đưa đến, dù sao lần này có thể tìm được những cô gái bị mất tích kia đều là nhờ phúc của sư phụ.”
Hứa Giai Hâm vẫn luôn ở trong nước hỗ trợ điều tra chuyện này. Không nghĩ đến ở bên này việc điều tra không có tiến triển gì, ngược lại sư phụ chỉ ra ngoài du sơn ngoạn thủy cũng có thể nhẹ nhàng xử lý chuyện này, khiến bọn họ ngồi không nhận lấy công lao.
Dương Tam khẽ gật đầu, lúc ấy khi ba gia tộc ma cà rồng kia bị tiêu diệt, ngoại trừ những người ở trang viên ngày hôm đó, giáo hội thông qua lời khai của đám người bá tước Oster tìm ra thêm nhiều điểm lừa bán người, đồng thời giải cứu những người bị bắt ra. Giáo chủ Andre nói lại với cô những việc này, Dương Tam cũng thuận nước đẩy thuyền, để Doãn Văn Giác đưa những cô gái về nước.
Liên quan đến việc này còn có một vấn đề khác, đó là ba vị tộc trưởng của ba gia tộc kia đã bị dơi tinh dùng huyết tinh của nó chuyển hoá, bởi vậy có thể bị nó khống chế bất kỳ lúc nào, trở thành con rối của nó. So với dơi yêu của Hoa Hạ, thực lực của huyết tộc yếu hơn, ngoài máu tươi thì ăn những món ăn khác đều không cảm nhận được hương vị gì cả. Cái gọi là trường sinh bất lão chỉ là hiệu quả tự thân. Đối với yêu quái, chỉ cần bọn họ nguyện ý thì có thể bảo trì một diện mạo qua mấy ngàn năm. Chỉ là một ít đại yêu cảm thấy như vậy thiếu đi tính tôn nghiêm, nên khi hóa hình mới lựa chọn diện mạo uy nghiêm thành thục.
Dương Tam đại khái có thể đoán được nguyên nhân vì sao dơi tinh kia lại làm như vậy, đơn giản là muốn biến những con ma cà rồng này trở thành phân thân của nó, sau này sẽ thay nó chịu thiên kiếp, đây cũng xem như là một loại công pháp tu hành bàng môn tả đạo. Những thần tiên yêu tộc khác trong lãnh thổ Hoa Hạ cũng không phải ăn chay mặc kệ nó làm càn, nên nó mới chạy ra nước ngoài làm mưa làm gió.
Những lãnh đạo cấp cao ở nước ngoài chưa chắc không biết đến việc này, nhưng sức hấp dẫn của trường sinh bất lão đối với nhân loại thật sự quá lớn. Bởi vậy, những năm gần đây, ba gia tộc kia đều thuận buồm xuôi gió, thậm chí còn có một số quan chức cấp cao và quý tộc hỗ trợ che giấu chuyện này.
Dương Tam nghĩ đến những chuyện này không khỏi có chút cảm khái.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo