Từ Xuân Thâm mất đi sự thong dong bình tĩnh thường ngày, thân thể giống như vừa bị sét đánh trúng, nếu có người chụp được biểu cảm hiện tại của anh nhất định sẽ trở thành lịch sử đen tối nhất.
Một lát sau, anh mới khôi phục lại tinh thần, phản ứng đầu tiên chính là đẩy đứa bé đang ôm đùi mình ra, điều khiến anh kinh ngạc chính là đứa bé này tuy nhỏ nhưng sức lực không hề nhỏ chút nào. Một người trưởng thành như anh cũng không thể ném nó ra, đương nhiên một nguyên nhân khác cũng bởi vì Từ Xuân Thâm không muốn dùng sức quá lớn, sợ sẽ khiến đứa bé phấn điêu ngọc trác này bị thương.
Anh nghiêm túc nói với đứa bé: “Tôi không phải mẹ cháu.”
Ngữ khí của đứa bé vô cùng khẳng định: “Nhưng trên người mẹ có hơi thở của con, không đúng, chính là trên người con có hơi thở của mẹ, do đó mẹ chính là mẹ của con.”
“Mẹ ơi, con tìm mẹ rất lâu.”
“Tôi là đàn ông, nên không thể là mẹ của cháu.” Mặc dù đang trong hoàn cảnh nguy hiểm nhưng Từ Xuân Thâm cũng không biết nên khóc hay nên cười, chuyện gì đang xảy ra vậy, anh là một người đàn ông thế mà lại bị đứa trẻ này nhận là mẹ, đứa bé ở tuổi này hẳn là không đến mức nhầm lẫn về giới tính.
Tiểu đoàn tử bĩu môi, con ngươi xanh biếc tràn ngập nước mắt, nhìn qua vô cùng đáng thương: “Con lần theo hơi thở rất lâu mới tìm được mẹ.”
Trong lòng Từ Xuân Thâm khẽ run, anh vốn cho rằng đứa bé này bị quỷ hút máu đưa đến đây, nhưng thông qua lời nói của nó thì dường như là nó tự mình chủ động tìm đến đây?
“Nơi này rất nguy hiểm, nhóc đừng ở cách tôi quá xa.” Anh nắm lấy tay nó.
“Con biết rồi, mẹ.” Đứa bé ngoan phải biết nghe lời.
Từ Xuân Thâm: “…”
Anh cắn răng nói: “Nào, chúng ta thương lượng một chút, không được gọi là mẹ, phải gọi là chú.”
Đứa bé bĩu môi, rõ ràng không vui, trẻ con cố chấp khiến người khác vô cùng đau đầu, bọn nhỏ đều có lối tư duy và một thế giới quan riêng.
Nhóc con dường như có chút mệt mỏi, ngáp một cái, thân thể trực tiếp ngã vào lòng Từ Xuân Thâm, sau đó liền chìm vào giấc ngủ, dáng vẻ của nó dường như rất tin tưởng anh.
Từ Xuân Thâm thở dài, cũng chỉ có thể ôm thằng bé vào lòng. Lấy tính tình của anh thì không thể bỏ lại đứa bé ở nơi nguy hiểm này được.
“Lily, chúng ta thật sự có thể tham dự một yến hội lớn như vậy sao?” Một cô gái dáng người nóng bỏng trợn tròn mắt ngước nhìn trang viên hoa lệ mộng ảo trước mặt, dù thời tiết mùa xuân lạnh lẽo nhưng cô ta vẫn mặc một bộ lễ phục vô cùng gợi cảm, phô bày dáng người gợi cảm của bản thân.
Một cô bạn tốt khác của Lily, dáng vẻ ngọt ngào cũng không dám tin đây là sự thật.
Lily cười xán lạn: “Đương nhiên có thể, Carl nói tôi có thể mời bạn tốt đến tham dự, hai người chính là bạn tốt nhất của tôi.”
“Lily, cô quả thật quá nghĩa khí.” Con ngươi Lâm Đạt tràn đầy hưng phấn, gấp không chờ nổi muốn quen biết thật nhiều người ở đây.
Lily lấy thiệp mời ra, đưa cho bảo vệ mặc tây trang, điều khiến cô ấy kinh ngạc chính là gia tộc Oster này dù là bảo vệ ở cửa cũng vô cùng anh tuấn tiêu sái, giống như nam chính trong các bộ phim điện ảnh.
Bất quá đối với Lily mà nói, cô ấy chỉ thích người bạn trai tên Carl kia mà thôi, những người khác dù lớn lên anh tuấn đến mức nào cũng không thể lọt vào mắt xanh của cô ấy.
Một chiếc xe Hummer dáng dài chậm rãi dừng lại trước cửa trang viên.
Lily và hai người bạn tốt không khỏi ngừng bước chân, nhìn cửa xe mở ra, một bóng dáng quen thuộc từ trong xe bước ra.
Dương Tam một thân đạo bào, thần sắc cao lãnh, càng làm tăng thêm vẻ tiên phong đạo cốt, phiêu diêu giống thần tiên. Phía sau cô là sáu vệ sĩ mặc tây trang đeo kính râm, thế trận này ngay lập tức khiến ba người bọn họ ngỡ ngàng.
Lily ngạc nhiên đến mức há to miệng: Cô không hề nghĩ đến vị khách hàng quen thuộc thường xuyên đến cửa hàng của cô ấy mua bánh ngọt cư nhiên cũng đến tham gia yến hội hôm nay, hơn nữa còn dẫn theo nhiều vệ sĩ đến vậy.
Dương Tam ngại Doãn Văn Giác sẽ kéo chân sau của cô, nên lần này cô không dẫn cậu ta đi theo, ngay cả sáu vệ sĩ này cũng đều là mục sư. Dương Tam nhớ lại trước kia, dù cô đi đến đâu cũng có mấy chục tiểu đệ mở đường, trận thế vô cùng long trọng, nhìn lại sự nghèo túng hiện tại, trong lòng dâng lên xúc động.
Lily nhìn thấy Dương Tam như vậy cũng không chủ động chào hỏi.
Dương Tam liếc mắt một cái liền nhìn thấy cô ấy - không ngờ bà chủ tiệm bánh kia cũng đến tham gia yến hội này, thật đúng là muốn tìm đường chết! Không, chuyện này cũng không thể trách cô ấy, chưa chắc cô ấy biết rõ về bí mật trang viên này.
Cô đi đến trước mặt Lily: “Sao cô lại đến đây?”
Lily lộ ra nụ cười ngượng ngùng: “Bạn trai mời tôi đến đây.”
Dương Tam suy nghĩ một chút, trực tiếp biến chiếc khăn tay thành một cây trâm, cắm lên tóc Lily, gật gật đầu, dáng vẻ như rất vừa lòng: “Cây trâm này rất phù hợp với lễ phục của cô.”
Nể tình mấy ngày nay cô ăn không ít bánh ngọt ở cửa hàng của cô ấy, ra tay giúp cô ấy một phen vậy. Cây trâm kia chỉ là một công cụ phòng thân, tuy rằng so ra sẽ kém với ngọc bội trước kia cô điêu khắc, nhưng dùng để ngăn trở ba lần nguy hiểm thì không thành vấn đề.
Gương mặt Lily ửng đỏ: “Cảm ơn.” Lily nghĩ Dương Tam chỉ đơn giản cho cô ấy mượn trang sức mà thôi.
Chờ Dương Tam dẫn theo mấy người vệ sĩ thanh thế to lớn tiến vào bên trong, hai người bạn tốt liền vây quanh Lily, hiển nhiên là có rất nhiều điều thắc mắc.
Trong trang viên đang diễn tấu một nhạc khúc của thế kỷ mười chín, không gian cũng tràn ngập phong cách thời Trung cổ. Trên mặt đất phủ kín thảm lông màu đỏ thẫm, màu đỏ thuần khiết kia phảng phất như được dùng máu tươi tưới lên.
Ăn uống linh đình, đèn đuốc sáng rực, những khuôn mặt tuấn mỹ hay kiều diễm phảng phất như đều mang một lớp mặt nạ, không giống người thật.
Dương Tam vừa bước vào bên trong sảnh đường, một người đàn ông trung niên liền chậm rãi đi đến, đằng sau là Mao Khang Nhạc. Mao Khang Nhạc ở bên ngoài là một phú thương tai to mặt lớn, nhưng trước mặt mỹ nam này lại chỉ là một tiểu đệ.
Người đàn ông kia để bộ ria mép rất thịnh hành ở thế kỷ trước, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều tràn ngập sự quyến rũ thuộc về người đàn ông trưởng thành:
“Ngưỡng mộ đã lâu, Dương.”
Tầm mắt Dương Tam khẽ dừng lại trên gương mặt hắn, sau đó giả vờ như không có việc gì thu về: Tướng mạo giống với con dơi đã bị cô thiêu sống kia, đều không nhìn thấy tương lai, sinh mệnh giống như bị cắt đứt, xem ra đây là một con dơi già.
“Ngược lại tôi chưa từng nghe nói đến ông.” Dương Tam nói chuyện rất thẳng thắn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo