Ngọn lửa kia phảng phất như có thể khắc chế được mọi thứ, những thứ tà ác kia đều mất đi sức lực. Ba con ma cà rồng còn sót lại trên sân nhắm chặt hai mắt, cảm thấy thân thể dường như đang bị một ngọn lửa bốc cháy hừng hực thiêu đốt, bọn chúng chưa bao giờ phải chịu sự thống khổ đến vậy. Rốt cuộc đây là lửa gì? Sao lại có thể tạo thành thương tổn trên người bọn chúng? Thật ra Dương Tam là ai?
Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, tâm tính cao ngạo lúc trước của bọn chúng thật sự quá buồn cười.
Không thể tiếp tục như vậy được, chạy trốn trước rồi tính sau!
Ba con dơi khổng lồ chịu đựng sự đau lớn của liệt hỏa thiêu đốt, vươn cánh ra, muốn sử dụng kỹ năng xuyên qua không gian của Huyết tộc.
Giấy tiếp theo, cơ thể bọn chúng liền cứng lại: Bọn chúng căn bản không thể rời khỏi nơi này!
Kỹ năng đã mất đi hiệu lực, vậy thì bay!
Ba con dơi nhanh chóng tản ra ba phương hướng khác nhau chuẩn bị bay đi, trong lòng đều âm thầm cầu nguyện hy vọng Dương Tam nhanh chóng bắt lấy hai tên còn lại, để bản thân hắn có thể tranh thủ chút thời gian chạy trốn.
Chỉ là khi bọn chúng đang bay được một đoạn thì hung hăng đụng vào một tấm chắn vô hình.
Bang… bang… bang… Ba tiếng kêu thảm thiết lần lượt vang lên.
Ba con dơi to lớn nặng nề ngã xuống mặt đất, một lần nữa hóa thành hình người. Dù ba người này có diện mạo không tầm thường, nhưng hiện tại mặt đầy máu tươi, đầu thì nổi lên mấy cục u, nhìn thế nào cũng cảm thấy kém xa hình tượng tuấn mỹ.
Dương Tam chớp mắt, giọng nói khinh thường: “Không một tên nào có chút bản lĩnh.”
Giám mục Andre đứng bên cạnh cô, nhìn Thái Dương Chân Hỏa bằng ánh mắt tràn đầy thưởng thức. Nói như vậy, ánh sáng này chính là…
“Ngươi, ngươi…?” Tộc trưởng Oster nhìn đàn con nối dõi của hắn hóa thành tro tàn, đôi mắt sung huyết, hướng về phía Dương Tam lên án, trong ánh mắt tràn ngập huyết lệ. Chỉ là lúc trước hắn muốn cắn Lily, kết quả lại bị đánh gãy răng nên bây giờ nói chuyện không được rõ ràng.
Cho dù Dương Tam thông hiểu các loại ngôn ngữ, nhưng những lời tộc trưởng Oster nói cô thật sự nghe không hiểu.
Cô quay đầu, hỏi người sau lưng: “Hắn nói cái gì vậy? Ai đến phiên dịch giúp tôi một chút?”
Lâm Đạt đánh bạo nói: “Tôi nghĩ hắn đang muốn hỏi cô là ai?”
Ánh mắt lo lắng của cô ấy vẫn nhìn chằm chằm người bạn tốt Lily đang hôn mê bất tỉnh, vốn cho rằng ngày hôm nay tham dự yến hội sẽ là một cơ hội tốt, không nghĩ đến Giản Doanh Doanh lại hại Lily hôn mê, còn bản thân cô ta lại bị hút cạn máu.
Nghĩ đến dáng vẻ dữ tợn chỉ còn lại da bọc xương của Giản Doanh Doanh, Lâm Đạt lại run lẩy bẩy
Dương Tam nhìn cô ấy, nói: “Lily không có việc gì. Tôi đã sớm đánh tráo dược của Giản Doanh Doanh rồi.”
“Nhưng, nhưng hiện tại cô ấy vẫn còn hôn mê.”
Dương Tam nhẹ nhàng bâng quơ đáp: “Có thể là bởi vì nó quá khó uống, nhưng thứ kia thật sự rất có lợi cho thân thể.” Thứ do Mạnh Bà làm ra chắc chắn rất giàu dinh dưỡng.
Lâm Đạt nghe vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cô ấy cũng có chút tò mò, đến tột cùng thứ gì lại khó uống đến vậy, có thể khiến Lily có biểu hiện thống khổ thế này?
Con dơi khổng lồ kia nhìn thấy Dương Tam hoàn toàn không đặt bọn chúng vào trong mắt, thậm chí còn thoải mái nói chuyện phiếm cùng người khác, tức giận đến mức phun ra một ngụm máu tươi.
Trên mặt công tước Richard hiện lên vẻ ngoan độc: “Vinh quang của gia tộc Richard không thể để nhân loại nhỏ bé làm vấy bẩn, dù ta có phải xuống địa ngục cũng sẽ kéo các ngươi theo cùng.”
“Ha ha ha!” Hắn cười một cách điên cuồng, sau đó bắt đầu niệm chú ngữ: “Lấy ta làm vật dẫn, triệu hoán ngươi, chi tổ cao quý của Huyết tộc…”
Sắc mặt Andre biến đổi, theo bản năng muốn tiến lên ngăn cản hắn nhưng đã không còn kịp. Ở đây, người duy nhất có thể ngăn cản chuyện này cũng chỉ có Dương Tam.
Dương Tam lãnh đạm nhìn một màn này, không hề có ý định ra tay. Cô vốn rất tò mò vì sao lại xuất hiện ma cà rồng, hiện tại công tước Richard trực tiếp triệu hoán thủy tổ của bọn chúng ra, ngược lại đúng như nguyện vọng của cô.
Cô giơ tay lên, thu hồi Thái Dương Chân Hỏa, bày ra một cái kết giới, quay đầu nói với bọn họ: “Nhớ rõ, không được bước ra khỏi vòng tròn này.”
Công tước Richard giận dữ hét lên: “Cùng nhau đi xuống địa ngục đi!”
Vừa dứt lời thân thể hắn trực tiếp vỡ vụn, hóa thành một vũng máu.
Cùng lúc đó, vị trí mà hắn ngã xuống cũng bắt đầu toát ra một hơi thở nguy hiểm.
Dương Tam hơi nheo mắt lại - thế mà lại là yêu khí?
Chẳng lẽ cái gọi là thủy tổ của ma cà rồng lại là yêu quái?
Một con dơi khổng lồ xuất hiện trước mặt bọn họ, thân mình cao lớn sừng sững như núi, mùi máu tươi nồng nặc khiến người ta hít thở không thông. Răng nanh của nó còn bén nhọn hơn cả lưỡi đao, mỗi lần nó vỗ cành đều mang đến một trận gió sặc mùi máu tanh.
Bá tước Oster và bá tước Herbert nhìn thấy thủy tổ xuất hiện, cảm động đến gần như rơi lệ, không khác gì đứa trẻ bị khi dễ cuối cùng cũng chờ được người đến giúp đỡ, suýt chút nữa chân thành gọi một tiếng “ba ba”.
“Là các ngươi triệu hoán ta sao? Con của ta!” Âm thanh hùng hậu như tiếng sấm, đôi mắt của nó đảo quanh những nhân loại ở đây, mang theo sự âm u lạnh lẽo.
“Khẩn cầu thủy tổ báo thù cho chúng tôi.”
Dương Tam sờ sờ cầm, cảm nhận được vài phần quen thuộc như đã từng gặp gỡ.
Khi ánh mắt con dơi khổng lồ kia dừng trên người Dương Tam, chợt khựng lại, giống như nhìn thấy hình ảnh không thể tin được.
“Cô, sao cô lại ở nơi này?”
Âm thanh của nó ẩn chứa sự run rẩy, giờ phút này đầu óc nó hoàn toàn bị chi phối bởi ký ức bị đánh năm xưa. Không, không có khả năng! Không phải mọi người đều nói sát tinh kia không thể vượt qua thiên kiếp nên đã nằm liệt giữa đường hay sao? Không có khả năng là cô!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo