Đây gọi là ăn vạ phải không? Thế mà dám gọi cô là mẹ, lá gan đúng thật là không nhỏ! Dương Tam rất khó chịu, nhìn cô giống người đã có con lắm sao? Tốt xấu gì cũng nên gọi cô là chị mới đúng!
Không, không đúng, Dương Tam đột nhiên ý thức một điều, nếu thằng bé gọi cô là chị thì chẳng phải thân phận của cô sẽ thấp hơn Từ Xuân Thâm một bậc hay sao?
Dương Tam - người hiếm khi để tâm vào những chuyện vụn vặt bắt đầu suy tư. Cô đưa tay véo mặt thằng nhóc, giọng điệu mang theo uy hiếp:
“Bánh Bao Thịt, không được gọi tôi là mẹ!”
Cả người Bánh Bao Thịt tràn ngập cảm giác ủy khuất như muốn ngược dòng thành sông. Chẳng phải trên sách có viết người sinh ra nó chính là mẹ. Vì nguyên nhân gì mà cả hai người mẹ đều không thừa nhận? Bọn họ đều không cần nó hay sao?
“Mẹ vốn dĩ chính là mẹ con!”
Dương Tam híp mắt: “Ai dạy nhóc như vậy?”
“Liễu Giác.” Là hắn kể cho nó nghe câu chuyện nòng nọc con đi tìm mẹ! Nên nó cũng phải đi tìm mẹ!
Thật trăm triệu lần không nghĩ đến là sư huynh chụp cái nồi này lên đầu cô! Ở nhân gian cũng không có nhiều người biết tên thật của Liễu Giác, hơn nữa chuyện này chỉ cần hỏi sư huynh là rõ ngay. Bánh Bao Thịt cũng không cần phải nói dối.
Một người suốt ngày hố sư huynh như Dương Tam cuối cùng cũng cảm nhận được tâm tình của hắn, trong đầu như có hàng vạn con thảo nê mã chạy qua. (Chửi tục)
Hiện tại, ngay bây giờ, điều cô cần làm chính là vứt cái nồi này xuống.
Dương Tam buông tay ra, còn có chút luyến tiếc, dù sao cảm xúc cũng không tồi, véo một chút liền cảm thấy nghiện!
“Bánh Bao Thịt, tôi không phải mẹ của nhóc, mỗi người chỉ có một mẹ mà thôi.” Đúng vậy, đương nhiên bất kỳ ai cũng chỉ có một người mẹ ruột mà thôi, mẹ nuôi thì không tính, xem như cô cũng không lừa dối trẻ con.
Cô chỉ chỉ Từ Xuân Thâm: “Nhìn này, không phải mẹ của nhóc vẫn ở đây sao! Mau đi tìm mẹ đi!”
Cái nồi này Từ Xuân Thâm nên cõng tiếp thì hơn!
Bị Dương Tam chụp cho cái nồi kín mít - Từ Xuân Thâm cảm thấy bất lực.
Nhìn Bánh Bao Thịt dường như đã bị thuyết phục, nhưng vẫn còn chút kiên trì: “Nhưng trên người cô cũng có hơi thở của mẹ…”
Dương Tam nghe vậy liền nhận ra suy nghĩ của thằng bé, tiếp tục lừa dối trẻ con: “Mẹ chỉ có một, do đó tôi không phải mẹ nhóc, Từ Xuân Thâm mới đúng là mẹ của nhóc, tôi là ba ba của nhóc.”
Hừ, dù bị hố thì thân phận của cô cũng phải chiếm ưu thế hơn!
Dương Tam bắt đầu giải thích cho Bánh Bao Thịt để nó biết rằng mỗi người đều có một người cha và một người mẹ, không ai có hai người mẹ cả.
Ba ba sao?
Bánh Bao Thịt ngây người trong giây lát, sau đó cứ như vậy liền bị Dương Tam thuyết phục, lại một lần nữa lộ ra gương mặt tươi cười ngây thơ của trẻ con:
“Ba ơi!”
Dương Tam vô cùng bình tĩnh ừ một tiếng, dù sao trên mạng cô cũng đã nhiều lần bị gọi là ba ba, bây giờ có thêm một người nữa cũng chẳng sao. Chỉ cần không bị gọi là mẹ khiến thanh danh cả đời mất đi, chút tổn thất này vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Từ Xuân Thâm mất mấy ngày giải thích cũng không thể giúp bản thân thoát khỏi danh phận mẹ của cậu nhóc, điều này khiến anh rất phiền lòng. Vì sao Bánh Bao Thịt có thể tiếp nhận lời nói của Dương Tam nhưng lại không chịu nghe những gì anh giải thích cơ chứ? Hay là bởi vì hai người bọn họ có tư duy giống nhau?
Bánh Bao Thịt lại hướng về phía Từ Xuân Thâm, vô cùng vui vẻ lớn tiếng gọi mẹ.
Nó không chỉ tìm được mẹ mà còn tìm được cả ba!
Từ Xuân Thâm yên lặng nhìn về phía người khởi xướng - Dương Tam, cô đáp lại anh bằng ánh mắt vô tội.
Những người ngồi ở phía trước, bất kể là tài xế hay Doãn Văn Giác đều đang nghẹn cười. Không thể cười, nếu lúc này cười ra tiếng nhất định sẽ bị Từ đại thần ghi hận cả đời.
Đây là lần đầu tiên Từ Xuân Thâm chịu thiệt thòi thế này, chỉ là hai người khiến anh chịu thiệt một người là đứa nhóc năm tuổi, một người là Dương Tam, bất luận là ai anh cũng không thể nào so đo.
Anh cúi đầu hỏi Bánh Bao Thịt: “Nhóc có biết nhà mình ở đâu không?”
Chỉ cần đưa nó quay về là được.
Bánh Bao Thịt vẫn nở nụ cười ngây thơ như cũ: “Không phải ba mẹ đều ở đây sao?”
Dương Tam bắt đầu ngắm phong cảnh bên ngoài: Ném được cái nồi này khiến cô vô cùng vui sướng!
Không biết vì sao Bánh Bao Thịt lại thích ngủ đến vậy, sau một hồi náo loạn liền bắt đầu ngáp lên ngáp xuống, tiếp theo đó liền nhắm mắt ngủ thiếp đi trong lòng của Từ Xuân Thâm.
Bản lĩnh đi vào giấc ngủ sau một giây này cũng thật lợi hại, rất giống với Dương Tam khi còn nhỏ.
Mọi người trong xe không tiếp tục nói chuyện, cố gắng không quấy rầy đứa nhỏ. Tuy rằng hành động của Bánh Bao Thịt có chút cổ quái, nhưng diện mạo thì không có gì để bắt bẻ cả, nhìn thế nào cũng là tiểu thiên sứ đáng yêu. Chỉ cần không phải là người có ý chí sắt đá thì nhất định sẽ rất khoan dung với gương mặt này.
Sau khi đến nơi, Doãn Văn Giác liền chuẩn bị một căn phòng cho Bánh Bao Thịt. Dương Tam lập tức gọi điện thoại cáo trạng với sư huynh.
“Sư huynh, sao huynh có thể hố sư muội của mình như vậy?”
Liễu Giác: “Cô đang nói đến chuyện gì?”
Giọng Dương Tam cao giọng: “Sư huynh còn hố muội chuyện gì khác nữa à?”
Liễu Giác không thừa nhận: “Không, không có!” Cho dù có thì cũng không thể thừa nhận.
Dương Tam hừ lạnh một tiếng: “Thế mà huynh còn dám nhét cho muội một đứa con!”
Nếu không phải cô cơ trí ném đứa nhỏ cho Từ Xuân Thâm thì một thiếu nữ chưa đến bốn ngàn tuổi như cô đã phải làm mẹ, chuyện này còn có thiên lý hay không.
Giọng của Liễu Giác còn lớn hơn cô, từ đầu dây bên kia điện thoại truyền đến động tĩnh, dường như còn có tiếng đồ vật bị đánh vỡ.
Dương Tam kể lại đầu đuôi câu chuyện liên quan đến Bánh Bao Thịt, trọng điểm cô chính là người bị hại.
Liễu Giác thở dài: “Sư muội, để huynh đi hỏi sư phụ một chút.”
Dương Tam mơ hồ, chuyện này sao lại có liên quan đến sư phụ?
Giây tiếp theo, gương mặt sư phụ liền xuất hiện trên màn hình di động. Đã một ngàn năm trôi qua, ông dường như không hề thay đổi chút nào cả.
Không, vẫn có thay đổi, ví dụ như sư phụ trước kia sẽ không sử dụng điện thoại di động, còn biết điều chỉnh góc độ thích hợp.
“Đứa bé kia chạy đi tìm các ngươi sao?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo