Ánh trăng sáng trải dài trên mặt đất, Từ Xuân Thâm ôm một đứa nhỏ trong tay, đứng dưới tàng cây.

Trong đầu Dương Tam đột nhiên xuất hiện ba chữ to tướng: Hòn vọng phu.

Phi phi phi, không đúng! Cô lắc đầu như muốn xua đi ý nghĩ khó hiểu này, đi đến trước mặt Từ Xuân Thâm, hắng giọng nói:

“Tôi cho rằng anh đã cùng mấy người giáo chủ Andre rời đi trước.”

Với tính tình của giáo chủ Andre nhất định sẽ đưa những người bình an vô sự đi trước.

Từ Xuân Thâm nhàn nhạt đáp: “Tôi đã nói tôi sẽ chờ cô quay lại.”

Dương Tam nhất thời xuất hiện ảo giác như cô đã phụ bạc anh.

“Tôi sai rồi!”

Từ Xuân Thâm thấy vậy liền thôi: “Mọi chuyện thế nào rồi?” Tuy rằng vị giáo chủ kia đã kể qua với anh vài câu, nhưng anh vẫn muốn nghe chính miệng Dương Tam nói mới có thể an tâm.

Cái đuôi Dương Tam đều muốn vểnh lên: “Tôi đã ra tay đương nhiên không thành vấn đề. Được rồi, đi vào trong làm ấm cơ thể một chút.”

Tuy rằng cô chán ghét gia tộc Oster, nhưng lại vô cùng yêu thích trang viên này.

“Để tôi ôm Bánh Bao Thịt.” Khẳng định là Từ Xuân Thâm đã ôm nó rất lâu, cân nặng của một đứa trẻ năm sáu tuổi cũng không nhẹ, đặc biệt là cái Bánh Bao Thịt này, vừa thấy liền biết nó được nuôi dưỡng rất tốt.

Mí mắt Từ Xuân Thâm giật giật: Ngay cả biệt danh của cô cũng đã đặt cho người ta.

“Không cần, cô là con gái.” Ở một phương diện nào đó, Từ Xuân Thâm rất cố chấp.

“Nhưng sức lực của tôi lớn hơn anh a!” Đôi mắt Dương Tam xoay chuyển, khóe môi gợi lên nụ cười giảo hoạt:

“Nếu anh muốn tôi ôm cả anh và Bánh Bao Thịt theo kiểu ôm công chúa cũng không thành vấn đề, tôi không có ý kiến. Dù sao trong mắt tôi mười cân hay một trăm cân cũng chẳng có gì khác biệt.”

Đều là một ngụm có thể giải quyết hết.

Từ Xuân Thâm thử nghĩ đến cảnh tượng kia một chút, vô cùng thức thời đặt Bánh Bao Thịt vào lòng cô. Bởi vì đã ôm đứa bé này gần ba tiếng đồng hồ nên cánh tay anh cũng có chút tê dại, may mắn là ngày thường anh cũng chăm chỉ vận động.

Cô ôm đứa bé đi vào trang viên, thuận tiện sắp xếp cho Từ Xuân Thâm nghỉ ngơi một chút - mấy ngày nay chắc hẳn anh chưa từng được ngủ ngon giấc.

Một giấc này Từ Xuân Thâm ngủ đến tận giữa trưa ngày hôm sau.

Trong khoảng thời gian này, Dương Tam cũng đã tiêu hóa nội đan của con dơi tinh, thực lực khôi phục thêm một phần.

Cô gọi điện thoại, bảo Doãn Văn Giác sắp xếp vài người đến xử lý toà trang viên. Trang viên này chiếm diện tích không hề nhỏ, lâu đài cũng được bảo tồn rất tốt, còn có một mảnh vườn nho, đến lúc đó cô có thể giữ lại hoặc bán đi.

Bản thân Dương Tam thiên về khuynh hướng bán đi hơn, dù sao cô cũng chỉ ngẫu nhiên mới xuất ngoại một chuyến, trang viên này cứ để trống như vậy cũng thật lãng phí.

Sau khi Doãn Văn Giác nhận được tin của Dương Tam liền tung tăng chạy đến đây, nghe Dương Tam có ý muốn bán, cậu vội nói:

“Lâu đài này được gia tộc Oster gìn giữ khá tốt, nếu có thật sự muốn bán, cộng thêm mảnh vườn nho kia, ít nhất có thể bán được hai ngàn vạn.”

Dương Tam khẽ nhăn mày: “Hai ngàn vạn?”

Chỉ được một chút như vậy thôi sao? Thế mà còn không được một trăm triệu.

Doãn Văn Giác bổ sung một câu: “Đồng Euro.”

Dương Tam tính toán một chút, rất vừa lòng. Với giá này cô có thể chấp nhận, không lỗ.

Ánh mắt Doãn Văn Giác dừng lại trên người Dương Tam: “Nhưng tôi thật sự không nghĩ đến Từ đại thần cũng ở chỗ này. Dạo này trên mạng cũng không thấy tin tức gì, người đại diện của anh ấy nói rằng anh ấy đang nghỉ phép, không muốn bị quấy rầy.”

Từ Xuân Thâm khẽ mỉm cười, tối qua ngay sau khi vừa thoát nạn, anh liền gọi điện thoại cho Hà Nhất Phàm, miễn cho người nhà và bạn bè trong nước vì chuyện anh mất tích mà choáng váng đầu óc.

Doãn Văn Giác cảm thấy vận khí của vị đại thần này không được tốt lắm, hiếm khi mới ra nước ngoài một chuyến thế mà lại trở thành mục tiêu xuống tay của đám ma cà rồng. Nếu không phải gặp được lão đại nhà mình…

Cậu ta bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, nói: “Cô còn nhớ Mao Khang Nhạc không? Sáng sớm nay hắn ta đã bị bắt vì tội buôn lậu trốn thuế?”

Dương Tam giật mình, sau đó chợt phản ứng lại: Xem ra giáo hội bên kia ra tay rất nhanh. Chỉ là không thể công bố nguyên nhân chính xác nên mới phải tìm cái cơ như vậy, chỉ sợ sau này sẽ càng có nhiều lý do để chỉnh đốn Mao gia hơn.

Mao gia cũng xem như là gieo gió gặt bão.

Chờ sau khi Từ Xuân Thâm nghỉ ngơi lại sức, bọn họ cũng nên rời khỏi trang viên. Bên này không có đầu bếp, cũng có phương tiện để đi mua thức ăn, nên Dương Tam cũng chẳng vui vẻ ở lại.

Bánh Bao Thịt cũng được ôm ra, nó ngủ từ đêm qua đến giờ vẫn chưa hề tỉnh lại, dường như nó có ý định ngủ đến thiên hoang địa lão.

Sau khi Doãn Văn Giác nhìn thấy thằng bé thì rất kinh ngạc, buột miệng thốt ra: “Đây là con trai của Từ đại thần sao?”

Sắc mặt Từ Xuân Thâm trầm xuống: “Không phải.”

Doãn Văn Giác ngượng ngùng nở nụ cười: “Tôi cảm thấy diện mạo thằng bé có chút giống với Từ đại thần, ha ha ha!”

Dương Tam tán đồng gật đầu, mũi và miệng thật sự khá giống, kỳ thật hơi thở cũng có chút giống, có vẻ ăn rất ngon! Có lẽ vì ở bên cạnh Từ Xuân Thâm đã lâu, nên ít nhiều gì Dương Tam cũng có thể chống cự.

Vì có Doãn Văn Giác ở đây nên Từ Xuân Thâm cũng không tiện nói về chuyện của Bánh Bao Thịt. Thực tế, sau mấy ngày ở chung, anh cũng cảm thấy cái bánh bao này có điểm quái dị - khiến anh không nhịn được hoài nghi nó có phải tiểu yêu quái hay không?

Đi được nửa đường, Bánh Bao Thịt ngủ say nửa ngày cuối cùng cũng đã mở mắt, sau đó quay sang nhìn Từ Xuân Thâm đang ôm nó nở nụ cười xán lạn:

“Mẹ ơi!”

Từ Xuân Thâm có chút mệt tâm: Không muốn nói chuyện.

Doãn Văn Giác giật mình, sau đó bật cười thật to. Nếu gọi Từ Xuân Thâm là ba ba thì cũng thôi đi, thế mà đứa nhỏ này vừa mở miệng đã gọi mẹ, quả thật buồn cười chết mất.

Đôi mắt đen lúng liếng của Bánh Bao Thịt dừng trên người Dương Tam, con ngươi xanh biếc của nó giống hệt cô, bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều có chút ngốc.

Bánh Bao Thịt lộ ra biểu cảm mơ hồ, hết nhìn Từ Xuân Thâm lại nhìn Dương Tam: “Có tận hai người mẹ a?”

Sau đó hướng về phía Dương Tam cao giọng gọi: “Mẹ ơi!!!”

Lần này đến phiên Dương Tam đen mặt!

1.50801 sec| 2396.305 kb