Từ Xuân Thâm không tiếp tục thổi sáo mà quay sang nhìn cô không chớp mắt. Lúc nhìn thấy cô xuất hiện, anh còn tưởng mình đang gặp ảo giác, nhưng khi nghe thấy giọng nói của cô anh liền nhận ra đây chính là sự thật.
“Tôi không gọi cô.”
Dương Tam nghiêm túc nói: “Vậy thì khẳng định trong tiềm thức anh đã gọi tôi.”
Từ Xuân Thâm không phản bác, trước khi thổi sáo, anh thật sự đã nghĩ đến Dương Tam. Thật ra cũng nhờ nghĩ đến Dương Tam mà anh mới nảy ra ý định thử cách thổi sáo. Mấy ngày nay anh vẫn luôn bị giam giữ cùng những người khác, mỗi ngày ma cà rồng đều sẽ đến đưa cơm cho bọn họ. Mãi đến chạng vạng ngày hôm nay, bọn họ mới bị đưa ra ngoài. Những con ma cà rồng kia thậm chí còn chuẩn bị nước nóng để bọn họ tắm rửa sạch sẽ, dù sao thức ăn mang lên bàn cũng phải được rửa sạch.
Lúc ấy Từ Xuân Thâm đã đoán được bọn họ bắt đầu động thủ, nên liền lấy cớ muốn giải tỏa tâm tình hỏi mượn bọn họ một cây sáo. Mọi chuyện tốt hơn so với tưởng tượng của anh rất nhiều, tiếng sáo của anh đã thành công khiến tất cả mọi người ở đây đều gục ngã.
Dương Tam thấy anh không phản bác, có chút giật mình, cô nói: “Đáng lẽ anh nên sớm gọi tôi đến cứu anh mới phải.”
Nghĩ đến mỹ thực của mình bị mấy con dơi tinh kia nhớ thương, Dương Tam vô cùng phẫn nộ!
Cô cố gắng áp chế lửa giận, an ủi bản thân mình: Nếu ngọc bội trên người Từ Xuân Thâm chưa từng phát ra cảnh báo chứng tỏ mấy ngày nay anh không gặp nguy hiểm, nếu không cô đã sớm thông qua ngọc bội phát hiện ra chuyện này.
Cô đi đến trước mặt Từ Xuân Thâm, chợt ánh mắt lại bị hấp dẫn bởi một đứa nhóc đang ôm lấy đùi anh ngủ say, cô nhịn không được kêu lên thành tiếng.
“Hình như tôi đã từng gặp qua cái Bánh Bao Thịt này thì phải! Nhìn có chút quen mắt!” Hơn nữa hơi thở trên người nó cũng rất quen thuộc, khiến cô có cảm giác vô cùng thân quen.
Nhìn khuôn mặt phúng phính kia, cảm giác khi ăn vào nhất định sẽ ngon như bánh bao nhân thịt. Dương Tam không nhịn được bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Từ Xuân Thâm nghe thấy lời này, khóe miệng giật giật: “Đứa nhỏ này đã bị nhốt cùng tôi mấy ngày hôm nay.”
Nghĩ đến mấy ngày nay anh đã nỗ lực rất nhiều nhưng vẫn không thể thuyết phục thằng nhóc này sửa miệng, Từ Xuân Thâm cảm thấy vô cùng mệt tâm.
Dương Tam hơi gật đầu, xem như đã hiểu. Ánh mắt cô dừng lại trên những người đang hôn mê nằm la liệt dưới đất, bất luận thế nào cũng không thể để bọn họ ở lại chỗ này. Cô suy tư trong chốc lát, sau đó vẫy tay áo, trực tiếp thu bọn họ vào Tay Áo Càn Khôn. Về phần mấy con ma cà rồng kia, trực tiếp bị cô thiêu thành tro tàn ngay tại chỗ, ngay cả cơ hội để lại di ngôn cũng không có.
Cô nhìn Từ Xuân Thâm - người duy nhất không bị thu vào Tay Áo Càn Khôn, ngữ khí vô cùng thành khẩn: “Nếu không, anh vào trong tay áo còn lại đi? Bên này là không gian xa hoa dành cho hai người!”
Từ Xuân Thâm: “Không cần đâu.”
Anh khẽ mỉm cười: “Cô chỉ cần đưa tôi ra khỏi trang viên, tôi ở bên ngoài đợi cô.”
Dương Tam gật đầu, đây cũng xem như là một biện pháp. Nếu không đến lúc hỗn loạn, cô còn phải phân tâm lo cho Từ Xuân Thâm ở bên này. Vẻ mặt cô ghét bỏ mà xách lấy thằng nhóc đang ngủ say kia, tay còn lại cầm lấy tay áo của Từ Xuân Thâm.
Cô cũng thuận tiện phóng mấy người kia ra khỏi tay áo, tạo một kết giới, xem như hôm nay cô làm việc thiện vậy.
Cô đúng là một đại yêu tốt bụng mà!
Sau khi Dương Tam đưa đám người Từ Xuân Thâm ra khỏi trang viên rồi quay lại cũng đã mất nửa giờ. Cô tiếp tục đi dạo xung quanh, xem thử có thể tìm thêm được chút manh mối nào hay không. Những món đồ quý giá thuộc về gia tộc Oster chỉ cần lọt vào mắt cô, thì cô liền không chút khách khí mà đánh cướp. Nội tâm cô rất mong chờ có thể tìm được một kho vàng nhỏ, như vậy tiền tiết kiệm của cô sẽ ngày càng nhiều hơn.
Sảnh đường bên kia vẫn là cảnh tượng xa hoa như cũ.
Thế thân “Dương Tam” của Dương Tam quay lại sảnh đường hiện đang chậm rãi uống nước.
Lily tiến đến bên người cô: “Dương.” Hiện tại cô ấy không còn kích động sung sướng như lúc vừa đến đây, trên lông mày phảng phất chút buồn bã.
“Dương Tam” thế thân liếc mắt nhìn cô ấy một cái: “Sao vậy?”
Lily xoa xoa mũi, thấp giọng nói: “Cô cho rằng thế nào gọi là trường sinh?”
Chuyện này “Dương Tam” là người có quyền lên tiếng nhất!
Cô nói: “Khá tốt, ăn no rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn no! Rất thảnh thơi!” Về việc tu luyện, do bản thân cô rất có thiên phú nên cũng không gặp nhiều khó khắn.
Lily bị lời nói phàm tục này làm cho nghẹn họng, mím môi: “Nếu trường sinh bất tử nhờ vào việc uống máu tươi thì có ý nghĩa gì cơ chứ.” Nói đến chuyện này, cả người cô ấy không nhịn được mà run rẩy.
“Dương Tam” lộ ra vẻ mặt khinh thường: “Biện pháp để trường sinh có rất nhiều, hà tất phải lựa chọn cách hạ đẳng như thế!” Không sai, ở trong mắt cô, mấy con ma cà rồng này còn không bằng dơi tinh ở Hoa Hạ. Tốt xấu gì thì dơi tinh cũng không cần hút máu người để sinh tồn.
Thấy thái độ của cô, tâm tình Lily vốn sầu lo cũng dần tan biến, đồng thời xuất hiện loại cảm giác dở khóc dở cười. Cô ấy do dự một chút, nghiêm túc nói với Dương Tam:
“Nếu không còn chuyện gì thì cô mau trở về sớm một chút thì hơn.”
Cô ấy vắt óc tìm kiếm một lý do: “Khu vực xung quanh đây xa xôi, nếu trở về quá muộn sẽ không an toàn.” Dương là một cô gái lương thiện và đơn thuần, cô ấy không hy vọng Dương Tam sẽ bị thương. Tuy rằng Carl nói với cô ấy, bọn họ chỉ hấp thụ một lượng máu nhỏ, không gây nguy hiểm đến sinh mệnh con người, thậm chí còn có chỗ tốt, nhưng Lily lại không có cách nào tin tưởng những lời này.
“Dương Tam” yên lặng nhìn cô ấy, nói: “Cô yên tâm.”
Lúc này, cô bạn của Lily - Giản bưng hai ly rượu nho đi tới: “Hai người có muốn thử chút rượu nho của gia tộc Oster không? Tôi chưa từng uống qua loại rượu nho nào ngon như vậy.”
“Nếm thử một chút xem như thế nào! Tôi đã mang rượu đến cho hai người rồi này.” Lily tất nhiên sẽ không từ chối ý tốt của bạn bè, cầm lấy một ly.
Nhìn thấy cô ta nhiệt tình “đẩy mạnh tiêu thụ” như vậy, “Dương Tam” liền khẳng định ly rượu này đã bị bỏ thuốc. Lúc cô đổi thuốc đã lấy một lọ trong giới tử để thay thế.
Còn chuyện cô đổi thành loại dược gì? Cô cũng không nhớ rõ nữa rồi!
Giản Doanh Doanh nhìn về phía “Dương Tam”, bởi vì khẩn trương mà lòng bàn tay bất giác toát ra mồ hôi, nhưng khóe môi vẫn nở nụ cười xinh đẹp như cũ:
“Dương, cô có muốn nếm thử hay không?”
“Dương Tam” vô cùng bình tĩnh đáp lời: “Ở nước M đủ 21 tuổi mới được uống rượu, tôi mới mười tám tuổi, phải nhập gia tùy tục.”
Một đại yêu hơn ba ngàn tuổi, không chút đỏ mặt tự nhận bản thân chỉ mới mười tám tuổi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo