Sau khi cô khôi phục tinh thần liền hỏi đến tiến độ tu hành của mấy người Hứa Giai Hâm, nhân tiện giải đáp một vài vấn đề mà bọn họ thắc mắc.
Tiếp đến, cô chỉ chỉ vào Bánh Bao Thịt đang cuộn tròn ngủ say trên ghế sô pha, giới thiệu với bọn họ:
“Đây là Bánh Bao Thịt, là em họ của tôi, mấy ngày sắp tới Tiểu Kim nhớ dạy nó một số kiến thức chung, giúp nó hoà nhập cộng đồng.”
Tuy rằng ở nước ngoài Doãn Văn Giác cũng đã dạy dỗ nó không ít lần nhưng vẫn còn chút thiếu sót. Về vấn đề tu luyện thì Dương Tam sẽ đích thân dạy dỗ nó.
Tiểu Kim gật đầu, sau khi biết được đây là em họ của Dương Tam, địa vị của Bánh Bao Thịt trong lòng nó lập tức nâng cao lên một bậc.
Nó sờ đầu mình, tung tăng cho Dương Tam xem những lời mời nhận được trong khoảng thời gian gần đây. Bao gồm một vài lời mời cô đến xem phong thủy bói toán, những đại ngôn quảng cáo, thậm chí còn có thông báo thử vai phim điện ảnh và vài buổi tọa đàm.
Tiểu Kim đã sàng lọc ra một vài người không đáng tin cậy, trực tiếp thêm bọn họ vào danh sách đen. Có một trung tâm mua sắm mới khai trương, muốn mời lão đại đến làm khách, chỉ mười vạn tệ liền muốn lão đại như những diễn viên tuyến mười tám xuất hiện trên bục để mọi người vây xem, thật quá đáng!
Khi nói lại chuyện này với Dương Tam, thái độ của Tiểu Kim vẫn còn rất căm phẫn!
Dương Tam vừa xem tài liệu vừa gật đầu tán đồng: “Không sai, khởi điểm ít nhất cũng phải một trăm vạn!”
Sau khi Tiểu Kim đã sắp xếp lại, hiện tại trong tay cô còn lại chín lời mời. Dương Tam chọn ra hai cái, sau một hồi do dự, cô liền chọn lời mời tham dự buổi tọa đàm của Đại học Đông Châu.
Đại học Đông Châu nằm trong top 10 trường đại học tốt nhất Hoa Hạ, lần này cô được mời đến đó giảng giải Chu Dịch và Đạo Đức Kinh. Đại học Đông Châu cũng là trường đại học đầu tiên mở lớp học tự chọn môn Chu Dịch.
Cô nghĩ một chút, hỏi Tiểu Kim: “Cậu liên lạc với bên phía đại học Đông Châu sắp xếp thời gian, tôi sẽ đến đó giảng bài.”
Đây cũng là một biện pháp để nâng cao danh tiếng. Tuy rằng loại tọa đàm thế này chỉ mang tính tượng trưng, nhưng nhìn từ góc độ lâu dài cũng không lỗ.
Tiểu Kim giống như người đại diện của Dương Tam, rất nhanh đã hồi đáp với bên phía đại học Đông Châu. Không đến hai ngày, thời gian diễn ra buổi tọa đàm đã được ấn định, là vào ngày mười hai tháng tư.
Dương Tam bắt đầu cân nhắc chuẩn bị bài giảng. Bất luận là Chu Dịch hay Đạo Đức Kinh đều bác đại tinh thâm, muốn giảng giải tất cả trong vòng hai giờ là chuyện không thể nào. Do đó cô chỉ có thể tiến hành chọn lọc, không thể truyền đạt những thứ quá uyên thâm.
Sau khi thời gian được ấn định, weibo chính thức của Đại học Đông Châu liền nhanh chóng công bố tin tức. Trong vòng một năm nay, cái tên Dương Tam thường xuyên xuất hiện trên mạng, hiện giờ lại trở thành khách mời quan trọng trong buổi tọa đàm tại trường đại học; do đó tin tức này liền leo top trên hot search, đẩy tin tức [Doãn Văn Vũ tàng trữ chất cấm] xuống. Bên dưới bài đăng có rất nhiều người bình luận.
[Trời ạ, tôi không nhìn nhầm đấy chứ, đại học Đông Châu thật sự mời Dương Tam?]
[Muốn tìm người giảng giải Chu Dịch và Đạo Đức Kinh hoàn toàn có thể mời những đại sư Đạo giáo khác? Cô ta đủ tư cách sao? Bắc Bất Nhạc còn phù hợp hơn cô ta!]
[Ha ha, hậu trường cũng lớn quá đi, bái phục.]
[Tôi cười chờ lầu trên bị vả mặt, Bắc Bất Nhạc vừa đăng Weibo khoe bản thân đã cướp được chỗ ngồi hàng đầu tiên ở buổi tọa đàm kia, còn nói với mọi người đây là một cơ hội vô cùng quý giá!]
[Cười chết, vị anh hùng bàn phím này có biết thực lực của Bắc Bất Nhạc không thể so sánh với Dương Tam không?]
[Vừa rồi Cảnh chân nhân đã đặc biệt nhắc đến @Bắc Bất Nhạc, khoe khoang chỗ ngồi, ý muốn nói chỗ ngồi của ông ấy càng tốt hơn]
[Bà nó! Ngay cả hòa thượng cũng đến xem náo nhiệt, có lầm không vậy!]
[Là sinh viên của đại học Đông Châu, tôi đã khóc! Tôi là fan của Dương Tam!
[Chị gái này lớn lên vô cùng xinh đẹp, sau khi biết tin tôi đã chạy đi cướp vé. Kết quả vừa đi vệ sinh quay lại đã hết vé!!! Khóc ngập nhà, mấy vị Phật giáo Đạo giáo kia vì cái gì lại chạy đến giành vé với sinh viên chúng tôi!]
[Không đoạt được vé nên tôi đã tự mua một cái ghế nhỏ, hi hi!]
Dương Tam vốn cho rằng đây chỉ là một buổi tọa đàm nhỏ mà thôi, không nghĩ đến còn có thể nhấc lên trận phong ba dữ dội hơn so với tưởng tượng của cô. Vốn dĩ, ban đầu Đại học Đông Châu định mở tọa đàm tại hội trường cỡ vừa với khoảng năm trăm chỗ ngồi, kết quả bị những hòa thượng đạo sĩ kia giành hơn phân nửa ghế ngồi, đương nhiên oán khí không nhỏ.
Cuối cùng đại học Đông Châu chỉ có thể thương lượng lại với Dương Tam, thay đổi địa điểm thành hội trường có sức chứa hơn một ngàn người, lúc này mới có thể khiến các sinh viên bình tĩnh lại.
Dương Tam không thể không cảm khái, nhân khí của cô thật cao!
Đáng tiếc tâm tình tốt của cô duy trì không đến một ngày, bởi vì cô nhận được điện thoại của Liễu Giác.
Liễu Giác: “Tiểu sư muội gần đây quả thật là phong quang vô hạn, sư phụ cũng nghe được tin tức mấy ngày gần đây.”
Dương Tam đắc ý đến mức cái đuôi cũng vểnh lên cao: “Muội vẫn luôn rất lợi hại!” Hừ, dù ở Yêu giới hay ở nhân gian, Dương Tam cô đều có thể lăn lộn.
Liễu Giác nhẹ nhàng bâng quơ ném cho cô một quả bom: “Đạo Đức Thiên Tôn cũng biết việc này, khi ông ấy thưởng trà với sư phụ có nhờ anh chuyển lời với cô rằng sẽ đến xem thử xem mấy năm nay khả năng của cô có bị thụt lùi hay không.”
Dương Tam nghe thấy lời này giống như sét đáng ngang tai.
Đạo Đức Kinh chính là tác phẩm của lão ấy! Trong tam giới có ai không biết đây là áo choàng của Đạo Đức Thiên Tôn cơ chứ!
Ở trước mặt tác giả lại dám múa rìu qua mắt thợ, đây là hành động đáng xấu hổ đến mức nào? Quả thật đây chính là công khai xử phạt ! Chỉ cần có điểm nào không tốt, cô sẽ bị bạn bè cũ cười nhạo mấy ngàn năm!
Dương Tam lệ rơi đầy mặt, hiện tại cô muốn hủy bỏ có còn kịp không?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo