Năm ấy, Dương Tam độ Cửu Tiêu Thần Lôi, đạo thiên lôi ấy đáng sợ hơn thiên lôi của người khác rất nhiều, chỉ cần nghe qua cũng đã khiến Yêu tộc run bần bật, càng không dám tưởng tượng khi đạo thiên lôi ấy bổ vào người sẽ như thế nào.
Nó hít sâu một hơi, ngữ khí thêm vài phần thận trọng: “Cô, chẳng lẽ cô là con gái của Dương Tam?”
Ngoại hình trông rất giống Dương Tam nhưng hơi thở lại yếu hơn cô vài phần, khẳng định là con gái của Dương Tam!
Vẻ mặt hai tên bá tước vốn đang vui sướng bỗng nhiên cứng đờ: Là ảo giác sao? Giọng nói của thủy tổ sao lại ẩn chứa sự chột dạ, không còn khí phách uy vũ như lúc mới lên sân khấu.
Khóe miệng Dương Tam giật giật, đây là lần đầu tiên cô bị người khác nhận nhầm là con gái của mình, có lầm hay không! Rốt cuộc là ai ở Yêu giới truyền bá lời đồn cô độ kiếp thất bại? Chờ cô tìm được người khởi xướng chuyện này, nhất định sẽ hung hăng thu thập hắn một trận. Thiên tài giống cô sao có thể nằm liệt giữa đường vì thiên kiếp cơ chứ? Không phải chỉ là Cửu Tiêu Thần Lôi thôi sao? Đến lúc đó trực tiếp nuốt nó vào bụng là được!
Nghe những lời con dơi khổng lồ này nói cũng khiến cho cô nhớ lại một số chuyện trong quá khứ. Khó trách cô có cảm giác quen thuộc như vậy, hóa ra con dơi này từng bị cô đánh!
Trước kia bởi vì cô tò mò hương vị của dơi tinh đã từng tóm lấy một con, muốn ăn thử nó, kết quả lại bị mấy vị sư huynh và sư phụ ngăn cản, nói rằng sợ cô ăn vào sẽ đau bụng, sư phụ thậm chí còn không đành lòng đem nhân sâm ra dụ dỗ cô.
Bởi vì không ăn nên cuối cùng cô cũng chỉ đành thả con dơi kia đi.
Cô chợt bừng tỉnh, vậy nên con dơi này sau khi được cô thả ra đã chạy đến đây, còn phát triển một đống hậu duệ. Loại như nó còn không được tính là Yêu Vương, cư nhiên không biết xấu hổ chạy đến nơi này trở thành thủy tổ của người nước ngoài, diễu võ dương oai.
So sánh với bản thân hiện tại chỉ có ba tiểu đệ, Dương Tam vô cùng tức giận. Cô tuyệt đối không bao giờ thừa nhận rằng mình đang ghen tị!
“Hóa ra là ngươi!” Cô lạnh lùng nói:
“Trước kia ta có thể tóm ngươi một lần, hôm nay cũng có thể tóm ngươi lần thứ hai.”
Sẽ không có lần thứ ba thứ tư, con dơi tinh tội ác chồng chất này vẫn nên đánh chết thì hơn, cũng xem như thay trời hành đạo.
Dơi tinh nghe cô trực tiếp thừa nhận mình là Dương Tam, thân thể khổng lồ theo phản xạ có điều kiện run lên. Nó mở rộng cánh, chuẩn bị chạy trốn - mặc dù hiện tại thực lực của Dương Tam đã suy yếu nhưng trong tay cô có Thái Dương Chân Hỏa mà Lục Áp Đạo Quân tặng, lúc ấy có không ít người suy đoán cô là con gái riêng của Lục Áp Đạo Quân.
Bóng dáng chạy trốn này vô cùng thuần thục, hiển nhiên là đã có kinh nghiệm.
Bá tước Oster và bá tước Herbert trực tiếp trợn tròn mắt: Thủy tổ toàn năng trong mắt bọn chúng sau khi nói vài câu với con nhóc kia đã sợ hãi đến mức chạy trốn, thế giới này xảy ra chuyện gì vậy?
Ông trời muốn để Huyết tộc bọn họ diệt vong hay sao?
Còn lâu Dương Tam mới chịu buông tha cho nó, cô trực tiếp triệu hoán Cửu Tiêu Thần Lôi đánh lên người nó, lại phóng Thái Dương Chân Hỏa thiêu đốt dơi tinh, khiến nó kêu gào thảm thiết, toàn bộ hành động liền mạch lưu loát. Cuối cùng, kiếm gỗ đào lập tức đâm xuyên qua người nó, con dơi tinh kia ngã trên mặt đất, chết không nhắm mắt.
Dương Tam do dự một chút, dơi tinh không sạch sẽ nên không thể ăn, nhưng nội đan kia hẳn là có thể ăn được đúng không. Cô lấy nội đan của nó ra, lại dùng Thái Dương Chân Hỏa thiêu rụi thân thể khổng lồ của nó.
Con dơi tinh này đã làm vạn điều ác, Dương Tam hàng yêu trừ ma thành công nên như thường lệ thu được công đức chi khí. Đối với cô mà nói, thu hoạch lớn nhất chính là viên nội đan ba ngàn năm kia. Trước kia cô chỉ mới ăn nội đan hai ngàn năm, chưa từng ăn qua nội đan ba ngàn năm!
Lúc này, một đạo thánh quang bao phủ khắp người cô, xung quanh phảng phất như có thánh âm, thậm chí còn hiện ra dáng vẻ của thiên sứ, thần tích này phảng phất như đang khen ngợi Dương Tam đồng thời khẳng định thân phận của cô trước mặt mọi người.
Nhìn thấy khung cảnh này, giáo chủ Andre và mấy mục sư khác vô cùng hoài nghi: Thượng đế cũng đã xuất hiện, không còn nghi ngờ gì nữa, Dương chính là Thánh Nữ!
Bọn họ vô cùng thành kính vẽ giá chữ thập ở trước ngực, nhìn Dương Tam với ánh mắt cực kỳ nóng bỏng. Không chỉ bọn họ làm hành động này, trong số những người dân được cứu, không ít người đều hô to tên húy của Thượng Đế. Nhìn thấy hình ảnh này, không một ai nghi ngờ thân phận của Dương Tam.
Ngược lại Dương Tam chẳng cảm thấy vui vẻ, rõ ràng là cô đánh yêu quái, có quan hệ gì với vị thượng đế trong miệng bọn họ à?
Đoạt công lao là đáng xấu hổ nhất!
Bất quá thánh quang ban nãy chiếu trên người cô thật ấm áp, cảm giác như được ăn nội đan của yêu quái ngàn năm tuổi.
Thủy tổ được hai con ma cà rồng kia đặt hết kỳ vọng chỉ bị một cái búng tay của Dương Tam đốt thành tro tàn, đả kích này khiến sắc mặt bọn chúng trắng bệch, vô cùng hoài nghi nhân sinh, trực tiếp từ trên thiên đường ngã xuống địa ngục, việc này cũng đả kích không ít đến tinh thần của bọn chúng.
Giáo chủ Andre trực tiếp dẫn người đến bắt giữ bọn họ - dù sao cũng phải lấy được tung tích của những người mất tích từ miệng bọn chúng, nên hai người này vẫn chưa thể chết.
Dương Tam chợt nhớ đến những người cô đặc bên ngoài trang viên, quay sang nói với Andre một chút: “Ông nhớ sắp xếp cho bọn họ thật tốt.”
Trên mặt Andre hiện lên vẻ vui sướng, hắn vốn vì cứu những người mất tích nên mới đến đây. Hắn bỗng nhớ đến chuyện gì đó, cung kính nói với Dương Tam:
“Thánh Nữ, thế lực tà ác đã bị diệt trừ, bây giờ trang viên này sẽ thuộc về cô.”
Cái gì? Làm Thánh Nữ còn có chỗ tốt như vậy sao?!!
Dương Tam khẽ ho khan một tiếng, rụt rè nói: “Tôi biết rồi.”
Rất tốt, từ nay về sau, cô chính là Thánh Nữ!
Vẻ mặt cô nghiêm trang từ bi: “Đây là chức trách của tôi, tiêu diệt tà ác là đạo nghĩa không thể chối từ.”
Do đó lần sau nếu có công tác trừ ma như thế này thì hãy liên hệ với cô!
Vẻ mặt Andre vui mừng: Tuy rằng Thánh Nữ tuổi còn nhỏ, thoạt nhìn không được ổn trọng, nhưng tinh thần thương dân này thật khiến hắn cảm động không thôi!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo