Dương Tam vốn chỉ định tùy tiện chuẩn bị một chút, dù sao cũng chỉ có nhân loại nghe giảng, một chút kiến thức của cô chắc cũng đủ dùng. Nhưng bây giờ thì khác, vì không muốn mất mặt với Tam giới, cô không thể không đi cầu cứu người khác.

Dương Tam khóc thút thít cầu cứu sư huynh, đến lúc cần dùng mới nhận ra bản thân thiếu hụt kiến thức, từ trước đến giờ cô đều thuộc phái thực chiến, không thuộc phái lý luận.

Liễu Giác nhìn cô lệ rơi đầy mặt liền có cảm giác hoài niệm: Hình như trước kia, trước mỗi lần sư muội bị sư phụ kiểm tra bài tập, mấy sư huynh bọn họ đều phải giúp cô ôn bài thì phải.

Hắn nói: “Anh đã ghi lại bài giảng kinh cấp 6 của đạo tôn vào hạt giống, để anh gửi sang cho cô.”

Dương Tam lập tức vỗ mông ngựa: “Sư huynh vạn tuế!”

Liễu Giác rất hưởng thụ: “Hiện tại đã biết ai là người đối xử tốt nhất với cô rồi chứ? Mấy vị thần ở phương Tây kia có tốt như chúng ta không?”

Dương Tam nháy mắt liền hiểu ra: Hóa ra sư huynh sợ bị thọc gậy bánh xe, lo lắng cô bị Thượng Đế dụ dỗ sang bên kia. Cô đã cam đoan rất nhiều lần, bản thân cô sinh ra là người của Ngũ Trang Quan, biến thành quỷ vẫn sẽ tiếp tục gây tai họa cho Ngũ Trang Quan, tuyệt đối sẽ không thay lòng đổi dạ.

Ban đêm, Dương Tam liền nhận được một hạt giống màu xanh nhạt. Hạt giống này nhìn qua rất bình thường, thế mà lại có thể ghi lại những chuyện đã xảy ra. Bình thường khi sử dụng dùng pháp lực thúc giục là được. Trước khi camera ra đời, hạt giống này đóng vai trò rất lớn. Nhưng từ sau khi camera của nhân loại xuất hiện, rõ ràng nó liền bị thất sủng. Dù gì thứ này cũng khó tìm hơn camera. Tuy nhiên, camera của nhân loại dễ dàng bị ngăn chặn hoặc bị pháp thuật quấy nhiễu, nhưng hạt giống lại không tồn tại những vấn đề này.

Dương Tam nhéo hạt giống, rót pháp lực vào bên trong. Rất nhanh, trước mắt cô tựa hồ như xuất hiện một nguồn ánh sáng nổ tung, tầm nhìn trước mắt đột nhiên thay đổi.

Trên đỉnh núi tràn ngập mây mù, Đạo Đức Thiên Tôn đang ngồi trên thanh ngưu giảng giải kinh pháp.

Đạo Đức Thiên Tôn giảng về đại đạo chi pháp, nói đến là làm ngay, hỗn độn hoá thành thanh khí, sáng lập Hồng Hoang.

Dương Tam đắm chìm vào trong không gian này, dường như cảm nhận được đây là bản chất chân thật nhất của Đạo pháp.

Giữa không gian mông lung, cô phảng phất như nhìn thấy được một gốc đại thụ cao tận trời xanh, được bao quanh bởi thần thú và muôn vàn kỳ hoa dị thảo, khung cảnh này vừa xa lạ lại có chút quen thuộc.

Một đóa hoa rơi xuống người cô, dường như cô hiểu được điều gì, lại giống như không hiểu gì cả.

Dương Tam khôi phục lại tinh thần, sau khi đã qua sử dụng, hạt giống này sẽ mất đi ánh sáng, màu xanh ban đầu cũng dần nhạt đi.

Cô nhìn điện thoại di động, vậy mà đã ba ngày trôi qua.

Cô chỉ nghe một bài giảng thế mà lại mất đến ba ngày ba đêm.

Dương Tam thầm nghĩ: Cô đại khái đã biết bản thân mình nên nói gì, chỉ nói chương đầu tiên là được!

Có lẽ những gì cô giảng giải so ra kém hơn Đạo Đức Thiên Tôn, nhưng đây lại là cảm nhận của chính bản thân cô.

Thật ra trước kia cô không nghe mấy pháp hội kiểu này, hôm nay khó có được một lần, ngược lại hiểu thêm không ít kiến thức, mãi mê nghe giảng đạo pháp nên hiện giờ Dương Tam có chút đói bụng. Cô trực tiếp ăn quả bàn đào được bảo quản trong chiếc hộp đặc thù, trước khi ăn còn không quên thiết lập kết giới, miễn cho Bánh Bao Thịt ngửi thấy - cái mũi của thằng nhóc này còn thính hơn cả cún! Về phần nhân sâm thì thời điểm vừa bắt tới tay đã bị cô nuốt vào bụng.

Nghe giảng giải đạo pháp, lại ăn thêm nhân sâm và quả bàn đào đã giúp thực lực của Dương Tam khôi phục được tám phần, không bao lâu nữa cô sẽ quay lại thời kỳ đỉnh phong.

Vào ngày 11, Dương Tam ngồi máy bay đến đại học Đông Châu, Tiểu Kim và Bánh Bao Thịt cũng đi cùng cô. Cô mang theo Bánh Bao Thịt cũng là vì chút tâm tư của bản thân, đến lúc đó nếu thằng bé có thể nghe hiểu Đạo pháp chẳng phải sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn hay sao?

Đại học Đông Châu đã sớm chuẩn bị chỗ ở cho bọn họ, là một khách sạn trong khuôn viên trường học. Sau khi Dương Tam vào ở mới phát hiện khách sạn này xuất hiện không ít gương mặt quen thuộc, hai bên Phật giáo và Đạo đều tham dự. Nhóm người Bắc Bất Nhạc còn dẫn theo đệ tử đắc ý nhất đến đây.

Theo lời bọn họ, mặc dù không chiếm được chỗ ngồi nhưng chỉ cần có chỗ đứng là được.

Khóe miệng Dương Tam giật giật, rốt cuộc những người này tín nhiệm cô đến mức nào vậy?

Khi gần đến thời gian diễn ra buổi tọa đàm, ngược lại cô không cảm thấy khẩn trương như lúc đầu, rất nhàn hạ thoải mái cùng Bánh Bao Thịt đi đến phố ăn vặt phía sau trường học thưởng thức các món ngon.

Đứa bé đáng yêu này rất được các nữ sinh hoan nghênh, không ít người chủ động đút nó ăn, ai đến nó đều không cự tuyệt. Chỉ cần nó thích thì sẽ nhìn người khác với ánh mắt trông mong, khiến đối phương không nhịn được lại đút nó ăn một ngụm.

Dương Tam không thể không cảm khái thằng nhóc này thật sự rất có tiền đồ. Nếu tiếp tục như vậy, sau này lớn lên chỉ cần dựa vào gương mặt là có thể tự nuôi sống bản thân.

Sau khi ăn no, cô cùng Bánh Bao Thịt đi dạo quanh sân trường. Hiện tại trạng thái của thằng bé đã tốt hơn trước rất nhiều, ban đầu một ngày 24 giờ thì có đến 20 giờ ở trạng thái ngủ say, hiện tại tốt xấu gì cũng có thể tỉnh táo khoảng tám giờ.

Hai giờ chiều ngày mười hai, buổi tọa đàm chính thức bắt đầu - đúng lúc hôm nay cũng là chủ nhật nên không ảnh hưởng đến việc học của các sinh viên.

Bánh Bao Thịt ngồi ở giữa hàng ghế đầu tiên, tư thế ngồi ngay ngắn, hai bên đều là các đạo trưởng tuổi tác đã cao, ở giữa xuất hiện một cậu nhóc khiến Bánh Bao Thịt đặc biệt nổi bật.

Dương Tam đứng trên bục giảng nhìn thoáng qua cậu nhóc. Hội trường lớn với một ngàn chỗ ngồi đã sớm chật kín người, còn có không ít tiểu đạo sĩ và học sinh mang theo băng ghế nhỏ ngồi ở lối đi.

0.70932 sec| 2394.797 kb