Sau khi tham gia nghi thức, Dương Tam và Doãn Văn Giác quyết định đặt vé máy bay về nước, lần này cô ở bên ngoài chơi đã đủ lâu. Tuy rằng nước ngoài có nhiều chỗ vui chơi những chung quy vẫn không khiến cô cảm thấy an tâm như ở địa bàn của mình.

Trước khi về nhà, cô quyết định đi dạo phố, thuận tiện mua một ít đặc sản ở nơi này, đương nhiên tất cả chi phí đều do Doãn Văn Giác thanh toán. Về phần lúc trở về có bị tính thuế hay không Dương Tam cũng không quan tâm, cứ ném vào vòng tay không gian là được.

Trong lúc đi dạo trung tâm thương mại, bọn họ vô tình gặp phải Doãn Văn Vũ - anh họ của Doãn Văn Giác. Hắn đi cùng với một cô gái vừa thanh thuần lại ẩn chứa sự quyến rũ, hơn nữa gương mặt này có vài phần quen thuộc.

Doãn Văn Vũ cười chào hỏi bọn họ: “Văn Giác cùng Dương đại sư đang đi dạo à?”

Nụ cười kia nhìn thế nào cũng cảm thấy thật giả tạo. Trước bữa tiệc mừng thọ năm ngoái, trong mắt mọi người Doãn Văn Vũ chính là thanh niên tài tuấn, lý lịch từ nhỏ đến lớn đều vô cùng ưu tú.

Kết quả bởi vì nhất thời bất cẩn đã dẫn Ngụy Phật vào nhà, suýt chút nữa làm hại ông nội, khiến địa vị của hắn ở Doãn gia suy giảm nghiêm trọng, tuy ngoài miệng không ai nói gì nhưng ánh mắt nhìn hắn lại ẩn chứa sự trào phúng. Doãn Văn Giác thì hoàn toàn ngược lại, phong quang vô hạn, ngay cả sự nghiệp cũng phát triển không ngừng.

Thái độ Doãn Văn Giác lạnh lùng: “Anh cả thật nhàn rỗi, đây là đang hẹn hò với bạn gái sao? Nếu anh cả có nhiều thời gian như vậy thì nên dồn một chút tâm tư vào việc trọng yếu thì hơn.”

“Em rất tin tưởng vào bản lĩnh của anh cả, khẳng định là lợi hại hơn nhiều so với tên phá gia chi tử như em đây, em hy vọng báo cáo tổng kết cuối năm của anh cả có thể chọc mù mắt em!”

Trước kia mỗi lần gặp mặt, anh cả đều nhìn cậu ta bằng ánh mắt hận sắt không thể rèn thành thép, dùng thân phận anh cả dạy dỗ vài câu nhưng thật ra lại đang châm chọc cậu ta không nên thân. Bây giờ cuối cùng cậu ta cũng có thể trả lại hắn những lời này, thật là sảng khoái!

Đừng tưởng cậu ta không biết mấy trò vặt ở những cửa hàng kia là do người anh cả này bày ra. Đáng tiếc đối phương quá cảnh giác, nhanh chóng giết người diệt khẩu, xóa sạch dấu vết khiến cậu ta tạm thời không thể tìm ra bất kỳ nhược điểm nào.

Sắc mặt Doãn Văn Vũ vô cùng khó coi, bị người trước kia hắn khinh thường châm chọc nên tâm tính của Doãn Văn Vũ có chút mất cân bằng.

Từ sau khi bọn họ xuất hiện, ánh mắt Dương Tam vẫn luôn nhìn cô gái dịu dàng ngoan ngoãn kia, đột nhiên mở miệng: “Tốc độ tìm người khác của cô cũng rất nhanh.”

Không sai, cô gái bên cạnh Doãn Văn Vũ không phải ai khác mà chính là bạn thân trước kia của Lạc Uyển - Hà Nhã. Khi đó Hà Nhã vì muốn tranh giành vị hôn phu với Lạc Uyển mà đã thuê người hủy dung cô ấy. Sau khi bị Dương Tam vạch trần liền bị nhà họ Lạc trả thù, không thể tiếp tục sinh sống trong nước nữa nên đã rời khỏi Hoa Hạ.

Không nghĩ đến hiện giờ cô ta lại là bạn gái của Doãn Văn Vũ, cử chỉ vừa nãy của hai người vô cùng thân mật.

Doãn Văn Giác nghe vậy liền quan sát kỹ một chút, sau đó lập tức nhận ra Hà Nhã.

“Ây da, đây không phải Hà Nhã à? Cô phẫu thuật thẩm mỹ rồi sao? Cái mũi cao hơn này, chiếc cằm cũng nhọn hơn này, so với trước kia càng giống với mỹ nhân rắn rết hơn!”

Doãn Văn Giác xem Lạc Uyển như em gái, đương nhiên khi nói chuyện sẽ không khách khí với cô ta.

“Lúc trước không phải cô yêu Giang Thừa đến chết đi sống lại hay sao? Nhanh như vậy đã thay lòng đổi dại? Anh cả, lòng anh cũng thật rộng lớn, em thật sự vô cùng bội phục anh! Ít nhất thì người em trai này không làm được như vậy!”

Nói thật, chuyện của Hà Nhã đã sớm lan truyền khắp trong giới bọn họ. Có lẽ bởi vì cô ta phẫu thuật thẩm mỹ nên Doãn Văn Vũ không nhận ra.

Phong thủy luân chuyển, sau khi châm chọc đối phương, Doãn Văn Giác tâm tình sảng khoái vui vẻ rời đi cùng Dương Tam, để lại Doãn Văn Vũ đứng đấy với sắc mặt vô cùng khó coi.

Sắc mặt Doãn Văn Vũ nhìn bóng dáng Doãn Văn Giác rời đi bằng ánh mắt lạnh băng, một lúc lâu sau mới lên tiếng cười nhạo:

“Không nghĩ đến tên thật của cô lại là Hà Nhã.”

Nếu sớm biết cô ta là Hà Nhã, Doãn Văn Vũ đã không ở bên cô ta, cũng không bị thằng nhãi kia châm chọc.

Hốc mắt Hà Nhã đỏ bừng, nói: “Em với Giang Thừa đã sớm cắt đứt quan hệ, em chỉ muốn một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới. Lúc em và anh ở bên nhau, em cũng không hề biết thân phận của anh, anh cần gì phải nghe cậu em trai kia châm ngòi ly gián, nhất định là cậu ta cố ý.”

Doãn Văn Vũ không tin, ánh mắt nhìn cô ta vẫn mang theo vẻ hoài nghi. Hạng người có thể ra tay hủy dung người chị em thân thiết thì ai biết một ngày nào đó cũng có thể hạ thuật với hắn hay không.

Hà Nhã nhìn ra tất cả, trong lòng oán hận: Vì sao Dương Tam kia đã phá hủy cuộc sống của cô ta một lần, bây giờ vẫn chịu buông tha cho cô ta? Cô và Dương Tam vốn không thù không oán, thật sự khinh người quá đáng!

Cô ta hít hít mũi, nước mắt rơi xuống, vẻ mặt khóc thút thít như đóa hoa vị mưa bão vùi dập thật khiến người khác thương tâm.

Giọng nói của cô ta càng thêm thê lương: “Nếu anh không tin em, vậy thì chúng ta nên chia tay thì hơn.”

Cô ta nói lời chia tay dứt khoát như vậy khiến Doãn Văn Vũ có chút do dự.

Sau khi Hà Nhã đi được vài bước, liền quay lại.

“Em biết hiện tại anh không muốn nghe em nói, chỉ là em có chuyện phải nhắc nhở anh. Dương Tam kia bản lĩnh bất phàm, quan hệ rộng rãi, có sự giúp đỡ của cô ta thì người em họ kia của anh sẽ như hổ thêm cánh, sớm muộn gì cũng sẽ một bước lên mây.”

“Hiện giờ đang ở nước ngoài, không phải là địa bàn của bọn họ. Nếu thả bọn họ về nước thì sẽ không còn kịp nữa.” Hà Nhã luôn miệng nói bọn họ nhưng thực chất là ám chỉ Dương Tam.

Muốn giải quyết một người ở nước ngoài có rất nhiều biện pháp. Dương Tam thì sao chứ? Dù Dương Tam quen biết nhiều quý nhân trong nước thì thế nào, bọn họ có thể chạy sang đây giúp đỡ cô hay sao?

Dương Tam không để cô ta sống tốt, cô ta liền mượn đao giết người.

Nhìn thấy dáng vẻ suy tư của Doãn Văn Vũ sau khi nghe những lời cô ta nói, Hà Nhã mới hài lòng quay lưng rời đi. Đôi khi, lấy lui làm tiến cũng là một thủ đoạn không tồi.

1.12988 sec| 2397.742 kb