Cuối cùng Dương Tam vẫn cự tuyệt, nếu cô giảng giải nhầm kinh thư cho con cháu Phật giáo, chỉ sợ sẽ bị các vị Đại Phật treo lên đánh.
Dáng vẻ vị hòa thượng bị từ chối kia vô cùng tiếc hận.
Dương Tam ôm lấy Bánh Bao Thịt đang ngủ say, bế nó về khách sạn.
Bánh Bao Thịt ở cùng phòng với Tiểu Kim, như vậy Tiểu Kim cũng tiện chăm sóc nó.
Khi Tiểu Kim nhìn thấy cô, tay cầm điện thoại di động, nói với giọng đầy tự hào: “Lão đại, hiện tại trên mạng đều đang bàn luận về buổi tọa đàm của cô, ai cũng khen ngợi cô lên đến tận mây xanh.”
Sau đó giống như hiến vật quý dâng điện thoại cho Dương Tam xem.
Dương Tam nhìn thoáng qua, những hình ảnh thần dị kia điện thoại không thể nào quay chụp lại. Trước đó còn có một nhóm sinh viên lén lút muốn phát trực tiếp lên mạng nhưng những hình ảnh ghi lại chỉ là một mảnh bông tuyết.
Không ít sinh viên đại học Đông Châu đã đăng bài lên Weibo, nói ba hoa chích chòe, khiến công chúng đều sửng sốt. Bất quá Dương Tam không cần nghĩ cũng biết, nếu không có video hay ảnh chụp làm chứng cứ, chắc chắn sẽ có người hoài nghi. Khẳng định là Tiểu Kim sẽ không đưa cô xem mấy thứ đó.
Nhưng đối với cô thì đây cũng chẳng phải chuyện gì lớn lao, việc cô lo lắng chính là cái nhìn của Đạo Đức Thiên Tôn. Cô đang ở nhân gian chơi rất vui vẻ, hoàn toàn không muốn bị bắt về tiếp tục học tập. Nếu vậy, chờ sau khi cô quay lại không biết Từ Xuân Thâm đã đầu thai bao nhiêu lần. Không thể ăn anh vào bụng sao cô có thể cam tâm.
Chính vì nguyên nhân này nên dù trong mắt mọi người buổi tọa đàm này diễn ra vô cùng thành công, Dương Tam cũng không mấy hưng phấn. Cô trực tiếp về phòng nghỉ ngơi.
Mười một giờ tối, Bánh Bao Thịt đã tỉnh dậy sau một buổi chiều ngủ say.
Nó hít hít mũi, bày ra dáng vẻ có chút ủy khuất: Thật là đói! Phải đi tìm cái gì ăn thôi!
Cậu nhóc nhìn qua Tiểu Kim vẫn đang say giấc nồng, cũng không đánh thức hắn, tự mình rón rén rời đi.
Mười lăm phút sau, một mình Bánh Bao Thịt ngơ ngác đứng nhìn con phố trống rỗng, biểu tình có chút mờ mịt.
Trước đó nó đi cùng ba ba, rõ ràng ở đây có rất nhiều thức ăn ngon, sao bây giờ cái gì cũng không có? Bánh Bao Thịt cũng không biết vào khoảng thời gian này rất nhiều cửa hàng đều đã đóng cửa.
Nó chỉ có thể ủy khuất trở về, mấy lọn tóc cũng rũ xuống, dáng vẻ buồn bã ỉu xìu.
Thật muốn ăn món gì quá đi mất!
Bất chợt lỗ tai cậu nhóc dựng thẳng lên, dùng thính lực hơn người nghe được tiếng kêu cứu yếu ớt, dường như là âm thanh của một cô gái.
Bánh Bao Thịt rất thích những tiểu tỷ tỷ thơm tho mềm mại, chỉ cần để các chị ấy sờ đầu hay xoa mặt là sẽ có rất nhiều thức ăn ngon.
Tiểu tỷ tỷ = mỹ thực nha!
Trong đầu nó rất nhanh liền đưa ra kết luận, lập tức đi về phía phát ra âm thanh!
Ánh mắt Trương Tĩnh tràn đầy tuyệt vọng, gương mặt cô ấy bởi vì bị vả mấy cái mà cực kỳ đau đớn nóng rát. Nhưng đau đớn trên thân thể cũng không thể sánh với sự tra tấn về tinh thần.
Dù cô ấy liều mạng giãy giụa cũng chỉ phí công vô ích, sức lực của một cô gái trẻ khác biệt quá lớn so với người đàn ông trưởng thành.
Hôm nay Trương Tĩnh đến tham dự buổi tọa đàm của Dương Tam, sau khi kết thúc liền đi đến tòa nhà thực nghiệm làm báo cáo, chờ đến khi cô ấy ý thức được thì trời đã tối khuya.
Lúc đi trên con đường nhỏ này cô ấy bất ngờ bị một người đàn ông tập kích.
Trương Tĩnh hoảng hốt nhớ đến một từ - đường Bảo Nghiên, vì vậy cô ấy giãy giụa càng thêm lợi hại.
Người đàn ông đè lên người cô ấy, tay che kín miệng, nói lời hung ác: “Nếu tiếp tục cử động tao giết mày!”
Đột nhiên có tiếng trẻ con vang lên: “Tôi đói bụng!”
Sau khi tên đàn ông kia nghe thấy âm thanh liền hoảng sợ, chờ đến khi quay đầu lại chỉ thấy một đứa nhỏ liền bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Trương Tĩnh phát ra âm thanh nức nở, ánh mắt đầy tuyệt vọng.
Chỉ là một đứa bé căn bản không thể nào cứu cô ấy, ngược lại có thể khiến bản thân rơi vào nguy hiểm.
Cô ấy dùng chút sức lực cuối cùng, thừa dịp người đàn ông kia vẫn đang ngơ ngác, hung hăng cắn vào bàn tay hắn, hướng về phía Bánh Bao Thịt hô lên:
“Mau đi gọi người đến đây!”
Chỉ cần có thể tìm được người lớn thì cô ấy sẽ được cứu.
Người đàn ông giận giữ, dùng khuỷu tay húc mạnh vào bụng cô ấy, cú đấm này khiến Trương Tĩnh đau đến mức mất đi sức lực.
Sau khi thành công khiến Trương Tĩnh không còn khả năng phản kháng, hắn đứng lên, hung thần ác sát nhìn chằm chằm Bánh Bao Thịt, định đánh ngất thằng nhóc không biết sống chết xuất hiện ở nơi này để tránh phiền phức.
Khi tay hắn sắp chạm đến người Bánh Bao Thịt, cổ hắn giống như bị thứ gì đó bóp chặt, gương mặt đỏ bừng, đầu lưỡi thè ra, nhìn qua vô cùng thống khổ. Dường như hắn nhìn thấy điều gì đó thật đáng sợ, không thể tin được trừng to hai mắt.
Âm thanh trẻ con của Bánh Bao Thịt rơi vào tai người đàn ông, trở thành cơn ác mộng trong lòng hắn: “Có một chị gái vẫn luôn đi theo anh, tôi chỉ giúp chị ấy một chút.”
Vừa dứt lời, trong không khí liền hiện ra thân ảnh của một cô gái tóc dài, hai chân lơ lửng không chạm đất. Tay cô ấy gắt gao bóp chặt cổ người đàn ông, tóc dài phủ xuống như dây leo quấn chặt lấy hắn, không để hắn chạy thoát.
Triệu Chí càng liều mạng giãy giụa mái tóc càng siết chặt thân thể hắn hơn, trực tiếp xuyên vào bên trong thân thể hắn, toàn thân như thể bị kiến gặm cắn
Một trận gió thổi đến lộ ra một gương mặt màu xanh lá.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo