Dương Tam không dùng micro mà nhà trường đã chuẩn bị, cô lấy ra một lá bùa, búng nhẹ một cái, lá bùa lập tức hóa thành kim quang, tiêu tán trong không khí - chỉ một chiêu thức ấy đã có thể chấn trụ những sinh viên vốn đang ồn ào.
Mọi người an tĩnh lại, lẳng lặng nhìn Dương Tam.
Dương Tam lên tiếng, không hề hàn huyên mà đi thẳng vào vấn đề: “Trước hết tôi sẽ nói về chương đầu tiên của Đạo Đức Kinh.”
Bởi vì phù chú, nên dù cô không sử dụng micro thì những người ngồi ở hàng ghế cuối cùng vẫn có thể nghe được giọng cô một cách rõ ràng và rành mạch, mọi người đều cảm giác được âm thanh kia như phát ra từ trong lòng bọn họ.
Một số sinh viên thích lướt Weibo đã kích động lén lút lấy điện thoại di động ra đăng bài lên Weibo.
Nhưng rất nhanh bọn họ liền không rảnh phát Weibo, bởi vì ánh mắt đều bị những hình ảnh tiếp theo hấp dẫn.
Dương Tam không có tu vi như Đạo Đức Thiên Tôn, không thể giống hắn vừa nói vừa làm ngay. Nhưng lấy tu vi của cô, truyền bá đại đạo chi âm, không thể tránh khỏi việc xuất hiện một vài điểm thần dị.
“Đạo khả đạo, phi thường đạo…”
Từng đóa hoa màu vàng rơi xuống, dừng lại trên vai Dương Tam, sau đó liền biến mất. Những đoá hoa vàng vờn quanh khiến cô trông giống như cửu thiên thần nữ, ảo mộng hệt như hiệu ứng điện ảnh.
Toàn bộ sinh viên nhìn chằm chằm khung cảnh này không chớp mắt, tựa hồ như rơi vào cảnh giới không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Các vị đạo sĩ càng nghe càng như si như trụy, cảm giác như bản thân đã lĩnh ngộ được không ít huyền cơ. Thu hoạch của các hòa thượng kém hơn một chút, nhưng ít nhiều gì cũng phải ra về tay không.
Hơn một nửa đóa hoa vàng kia dừng lại trên người Dương Tam, phần còn lại được phân tán khắp bên dưới khán đài. Vị nào cảm ngộ càng nhiều thì hấp dẫn càng nhiều hoa vàng.
Bắc Bất Nhạc bởi vì năm đóa hoa rơi trên người mà rất kích động, những đạo trưởng khác nhiều nhất cũng chỉ có bốn đóa mà thôi. Mỗi một đóa kim hoa nhập vào cơ thể khiến ông ta cảm giác như bản thân hiểu sâu thêm một tầng đạo pháp.
Khi khóe mắt ông ta thoáng nhìn qua Bánh Bao Thịt cái đầu nho nhỏ, thoạt nhìn rất đáng yêu kia, khóe miệng không khỏi hung hăng co rút.
Từng đóa hoa vàng rơi lả tả trên người Bánh Bao Thịt, ngoài Dương Tam ra thì hoa rơi trên người nó là nhiều nhất.
Trái ngược với dáng vẻ chăm chú lắng nghe, như si như say của những người khác, vẻ mặt của Bánh Bao Thịt mơ màng như sắp ngủ, thậm chí đầu nhỏ còn bắt đầu gục xuống.
Có nhầm lẫn hay không! Khả năng lĩnh hội của bọn họ kém như vậy sao? Ngay cả một đứa trẻ năm tuổi cũng không bằng?
Trong lòng Bắc Bất Nhạc rất khổ sở.
Ông ta lên tinh thần, tiếp tục nghiêm túc lắng nghe - hiếm khi có được cơ hội tốt như hôm này, nhất định không thể vì vậy mà bỏ lỡ.
Chợt một tiếng vang nhỏ xuất hiện, ông ta xoay đầu lại thì nhìn thấy Bánh Bao Nhỏ đã nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi, thậm chí lỗ mũi còn có bong bóng khí nho nhỏ, vừa nhìn liền biết thằng bé ngủ rất ngon.
Mặc dù thằng bé đang ngủ say, nhưng những đóa hoa vàng kia vẫn ưu ái nó như trước, rơi xuống mái tóc đen mềm mại của nó.
Mọi người nhìn thấy hình ảnh này, tâm tình rất phức tạp.
Tuy rằng Dương Tam đang nghiêm túc giảng kinh, nhưng những chuyện phát sinh bên dưới cô đều thu hết vào đáy mắt. Quá trình giảng giải cử cô thực chất là đang giải thích và tổng hợp kiến thức cho bản thân, mơ hồ tìm ra con đường riêng cho bản thân, bởi vậy cô cũng được lợi không ít, tu vi trực tiếp tăng lên tám phần. Ngoài cô ra thì người có thu hoạch lớn nhất chính là Bánh Bao Thịt, nó thậm chí còn nhập định trong lúc ngủ, đó là thời điểm hấp thu đạo pháp tốt nhất.
Không thể nghi ngờ rằng nó rất có thiên phú ở phương diện này. Chờ sau khi nó hấp thụ hết đạo pháp nhất định có thể phát huy toàn bộ thực lực của bản thân. Xem ra ngày Bánh Bao Thịt hiếu kính cô cũng không còn xa.
Một giờ sau, Dương Tam kết thúc bài giảng.
Một vài đạo sĩ đã lĩnh ngộ được không ít, thậm chí nhóm người Bắc Bất Nhạc, Kim đạo trưởng còn đột phá bình cảnh mà bọn họ chững lại trong một thời gian dài. Sau khi đột phá, bọn họ trông như trẻ ra hơn mười tuổi, khiến những thiền sư khác vừa hâm mộ vừa ghen ghét.
Chỉ nghe tọa đàm đã có thể đột phá, tại sao chuyện tốt như vậy không rơi trên người bọn họ cơ chứ?
Có viên ngọc sáng như Đạo Đức Kinh ở phía trước, tuy rằng một tiếng giảng giải Chu Dịch tiếp theo cũng không tồi nhưng lại không hấp dẫn người như như trước. Nhưng đối với sinh viên mà nói lại rất hữu ích, cảm thấy bói toán nghe cũng rất có phong cách. Cho dù nghe không hiểu thì bọn họ vẫn muốn nghe.
Đặc biệt là Dương Tam còn chọn ra ba sinh viên, bói cho bọn họ mỗi người một quẻ, hù dọa bọn họ đến mức trợn mắt há mồm, ai cũng vui vẻ phục tùng.
Kết thúc hai giờ tọa đàm, bất kể là ai cũng cảm thấy chuyến đi này không tệ, còn có người lén lút chụp trộm các đạo trưởng trẻ ra nhờ đột phá.
Cảnh chân nhân cũng là một trong số ít những người đột phá bình cảnh, thu hoạch của hắn so ra chỉ kém Bắc Bất Nhạc. Tâm trạng hắn cực kỳ tốt, thậm chí còn vui vẻ phối hợp chụp ảnh với các sinh viên, biểu tình không nghiêm túc như ngày thường.
Ai cũng nhận thấy được là hắn đang khoe khoang.
Một vị lão hòa thượng ghen tỵ đến đỏ mắt, chỉ vào Bánh Bao Thịt còn đang ngủ: “Ông hiểu nhiều bằng đứa nhỏ này à?”
Sắc mặt Cảnh chân nhân cứng đờ trong giây lát: Vừa nãy ai chẳng thấy những đóa hoa vàng rơi trên người thằng bé nhiều như lá rụng mùa thu. Nếu so sánh với thằng bé thì số hoa vàng bọn họ nhận được ít ỏi như tống cổ ăn mày.
Lão hòa thượng trông thấy vẻ mặt của hắn, liền cảm thấy thư thái, rung đùi đắc ý: “Ông đấy à, ngay cả đứa bé năm tuổi cũng không bằng.”
Cảnh chân nhân hừ hừ: Lão lừa trọc này tuyệt đối là đang ghen ăn tức ở!
Sau khi Dương Tam kết thúc bài giảng cũng không tiếp tục giải đáp thắc mắc của mọi người, trực tiếp bước xuống bục giảng, chuẩn bị ôm Bánh Bao Thịt về khách sạn.
Vài vị hòa thượng đi lên phía trước, chắp tay trước ngực: “A di đà Phật.”
Dương Tam hỏi: “Các vị đại sư có chuyện gì?”
Một vị hòa thượng với gương mặt hiền từ lên tiếng: “Dường như Dương chân nhân cũng hiểu biết về Phật đạo?”
Dương Tam suy nghĩ cẩn thận, đáp: “Chỉ biết một chút.” Ít nhiều gì cô cũng đã vài lần theo chân sư phó đến nghe Phật Tổ giảng kinh.
Lão hòa thượng kia cười càng hiền hòa hơn: “Không biết khi nào chân nhân có thể mở một buổi tọa đàm về Kinh Phật?”
Khóe miệng Dương Tam giật giật.
Hòa thượng, liêm sỉ của mấy người đâu? Đánh rơi mất rồi sao?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo