Thân thể Giản Doanh Doanh cứng đờ, cô ta không hề nghĩ đến chuyện này. Nhưng cô ta cũng không muốn từ bỏ một cách dễ dàng như vậy:

“Không có việc gì, uống một chút cũng không sao. Trường hợp như ngày hôm nay, uống một chút rượu chẳng phải sẽ càng vui vẻ hơn sao?”

“Dương Tam” cũng không cho cô ta mặt mũi: “Không được, tôi đã đồng ý với sư phụ của tôi là sẽ không uống rượu ở bên ngoài.”

Lily thấy bạn tốt còn muốn nói thêm, trực tiếp ngắt lời: “Được rồi, một mình tôi uống là được rồi. Dương còn nhỏ, thoạt nhìn chưa đến mười tám tuổi.”

Giọng Lily mang theo chút trách cứ, bởi vì vẻ bề ngoài của Dương Tam thật sự quá lừa người nên cô ấy liền đối xử với “Dương Tam” giống như em gái. Cô ấy cũng không rõ tại sao người bạn ngày thường rất hiểu lòng người như Giản Doanh Doanh hôm nay lại đột nhiên hùng hổ dọa người như vậy, biểu hiện hoàn toàn khác so với lúc trước.

Giản Doanh Doanh cũng không dám làm quá, sợ sẽ khiến Dương Tam hoài nghi, chỉ có thể tạm dừng lại suy nghĩ biện pháp khác.

“Xem cậu nói kìa, tôi cũng chỉ là không nỡ để cô ấy bỏ lỡ rượu ngon ngày hôm nay mà thôi.” Lily uống một ngụm rượu nho, sắc mặt tái xanh, cả người run rẩy, miệng cô ấy sùi bọt mép, trực tiếp ngất đi, ly rượu kia rơi xuống khiến rượu nhỏ tràn ra ngoài thảm nhung.

Phản ứng này, nhìn có chút quen mắt!

Cuối cùng “Dương Tam” cũng nghĩ ra, hóa ra cô đổi nhầm thành canh xương hầm của Mạnh Bà. Bất quá món canh này cũng là đồ đại bổ, tuy rằng khó uống nhưng lại vô hại đối với thân thể.

Cô nhìn Lily nằm trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, lời lẽ chính đáng chất vấn Giản Doanh Doanh: “Sao cô lại hạ độc bạn tốt của mình cơ chứ?”

“Vừa rồi cô còn muốn tôi uống ly rượu này, mục tiêu thật sự của cô là tôi phải không? Cô muốn hạ độc tôi sao? Hoặc nói cách khác, là ai đã sai khiến cô?”

Âm thanh cô gái trẻ quanh quẩn trong đại sảnh, thành công thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, ngay cả tiếng nhạc cũng dừng lại.

Môi Giản Doanh Doanh run run: “Tôi, tôi không biết.” Rõ ràng Carl nói với cô ta, thứ này chỉ khiến người ta mất đi sức lực mà thôi, cô ta không nghĩ đến Lily sẽ bị sùi bọt mép, mặc dù đã ngất xỉu nhưng lông mày vẫn nhíu chặt, thoạt nhìn trông rất thống khổ.

“Dương Tam” hừ hừ, bày ra dáng vẻ của nữ phụ độc ác: “Không chịu nói, tôi có rất nhiều cách có thể khiến cô mở miệng.”

Dù sao cũng sắp đến lúc phù thế thân mất đi hiệu lực, còn không bằng nháo lên một trận.

Tộc trưởng Oster ngồi trên cao trao đổi ánh mắt với hai người đồng minh. Thức ăn chậm chạp vẫn chưa được đưa lên đã khiến bọn chúng cảm thấy bất an, dường như là có chuyện gì đó nằm ngoài tầm kiểm soát của bọn chúng vậy.

Ánh mắt âm u của hắn không kiêng nể gì dừng lại trên người “Dương Tam”, cổ đối phương rất tinh tế, phảng phất như hắn chỉ cần véo nhẹ một cái là sẽ dập nát, dáng vẻ đang đưa lưng về phía hắn tựa hồ như không có chút phòng bị nào.

Vậy thì không cần phải nhẫn nhịn nữa!

Hắn hóa thành một con dơi thật lớn, lấy tốc độ nhanh như chớp bay về phía Dương Tam.

Cháy nhà mới lòi ra mặt chuột.

Giáo chủ Andre tránh ở chỗ tối thấy tình thế không ổn, muốn giúp Dương Tam nhưng lại không kịp, con người làm sao theo kịp tốc độ của ma cà rồng cơ chứ.

Đang yên đang lành một con người đột nhiên biến thành dơi khiến tất cả mọi người có mặt ở đây không nhịn được phát ra tiếng thét chói tai, lúc này bọn họ mới ý thức được có điều gì đó bất ổn.

Tộc trưởng Oster nhe răng nanh thật dài, nhưng lại không thể cắn vào cổ “Dương Tam” như ý nguyện. Bùm một tiếng, thân mình “Dương Tam” chợt hóa thành bọt sáng, theo đó một lá bùa rơi trên mặt đất.

Tộc trưởng Oster xanh mặt: Người đâu?!!

Hắn giận dữ túm lấy Giản Doanh Doanh chưa kịp chạy trốn, trực tiếp cắn vào cổ cô ta, hấp thụ máu tươi.

Giản Doanh Doanh liều mạng giãy giụa:

“Không được! Carl, cứu tôi! Anh đã đồng ý với tôi!”

Giản Doanh Doanh hợp mưu với hổ nhưng cuối cùng bản thân cô ta lại hóa thành một khối thây khô. Những con ma cà rồng khác cũng không tiếp tục giấu giếm thân phận của bọn chúng, chẳng kiêng nể gì để lộ răng nanh, trong mắt lập lòe tia sáng đỏ. Mục tiêu của bọn chúng chính là tất cả những nhân loại ở đây.

Sau khi tộc trưởng Oster hút máu của Giản Doanh Doanh vẫn cảm thấy không đã ghiền, trực tiếp nắm lấy Lily nằm trên đất, chỉ là không đợi răng nanh của hắn tiến lại gần Lily, một đạo kim quang đã hiện lên.

Hai hàm răng của tộc trưởng Oster tan nát, một miệng đầy máu.

Mặt hắn đen như mực.

Mấy mục sư khác cố gắng bảo vệ nhân loại ở phía sau, chuẩn bị nước thánh chỉ động chiến đấu với đám ma cà rồng này, trong khoảng thời gian ngắn bầu không khí vô cùng hoãn loạn.

Dương Tam cất một bức tranh vào không gian, chợt cô cảm ứng được phù thế thân của mình đã biến mất, những chuyện xảy ra bên kia cũng hiện lên trong đầu cô?

Thế mà đã đánh nhau rồi?

Dương Tam bĩu môi, trực tiếp đến hiện trường.

Trận chiến này gian nan hơn so với tưởng tượng rất nhiều, thực lực của những con ma cà rồng cũng thật cường đại. Đặc biệt là bọn họ còn phải bảo vệ những nhân loại, không khỏi ném chuột sợ vỡ bình.

Miệng vết thương trên người giáo chủ Andre không ngừng đổ máu, nhưng hắn dường như không hề quan tâm, tiếp tục dẫn đầu, góp một phần sức lực bảo vệ những người ở đây, không để bọn họ rơi vào tay những con ma cà rồng này.

Tình huống của các mục sư khác cũng chẳng tốt hơn là bao, hiện tại bọn họ phải đối mặt với nguy cơ vô cùng lớn.

Andre vừa đọc chú ngữ vừa thầm cầu nguyện trong lòng: Thượng đế! Cầu mong ngài hãy cứu vớt những tín đồ trung thành này! Tinh lọc hết những thế lực tà ác kia!

Lúc này, một đạo ánh sáng từ trên trời giáng xuống, tia sáng kia vô cùng lóa mắt, còn rực rỡ hơn so với mặt trời ban trưa. Những con ma cà rồng ở sảnh đường lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết, những con thực lực yếu kém trực tiếp hóa thành tro tàn.

Andre kích động nắm chặt bạc khí, cuối cùng thượng đế cũng nguyện ý chiếu cố con dân thành kính hay sao?

Trên tay Dương Tam là Thái Dương Chân Hỏa, từ trên trời giáng xuống giống như thần linh vậy, cô mang đến ánh sáng cho mọi người đồng thời cũng là ác mộng lớn của lũ ma cà rồng. Chỉ trong nháy mắt, đám ma cà rồng chỉ còn lại ba vị tộc trưởng, làn da bọn chúng bị Thái Dương Chân Hỏa nướng đến cháy đen, không ngừng lăn lộn trên mặt đất kêu la thảm thiết.

Những mục sư khác ngẩn ngơ, lẩm bẩm nói: “Thánh Nữ! Nhất định là Thánh Nữ!”

Những người khác hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống, lệ rơi đầy mặt: Thượng Đế phái Thánh Nữ xuống cứu giúp bọn họ!

0.09530 sec| 2396.68 kb