Từ Xuân Thâm nhìn khung cảnh xung quanh, có thể nói hiện tại anh đang gặp phải nguy hiểm lớn nhất từ trước đến nay.

Khoảng thời gian trước, anh nhận một hợp đồng trở thành người đại diện phát ngôn cho một nhãn hiệu xa xỉ, vì thế nên đã đến đây để chụp ảnh bìa quảng cáo. Nào ngờ sau khi kết thúc công việc, anh chỉ đi dạo xung quanh một chút liền bị đánh hôn mê bất tỉnh rồi mang đến đây.

Thậm chí hiện giờ anh còn không biết bản thân mình đang ở đâu, anh quan sát xung quanh, nơi này giống như một nhà tù địa phương, không khí tỏa ra mùi ẩm mốc đặc trưng của kiến trúc lâu năm hoà lẫn với mùi máu tươi. Vách tường phía sau nhìn rất cũ kỹ, bên dưới phủ lớp rêu xanh khá dày.

Trên thực tế đãi ngộ của anh xem như không tồi, tốt xấu gì cũng được nhốt vào một phòng giam riêng biệt, phần lớn những người khác đều bị nhét vào cùng một phòng, còn có một số người bị giam trong lồng sắt giống như gia súc, trước lồng còn dán nhãn: Hàng hạ đẳng. Chỉ một nhãn dán như vậy liền phân chia những người ở đây thành nhiều cấp độ khác nhau.

Anh kiểm tra một chút, điện thoại di động trên người đã sớm bị lấy mất, những thứ khác vẫn còn lại trên người. Ngọc bội trước kia Dương Tam tặng anh vẫn còn. Có lẽ bởi vì lúc ấy chỉ bị đánh ngất xỉu, không nguy hiểm đến tính mạng nên ngọc vội không có phản ứng. Trong phòng giam nam có nữ có, có người Hoa quốc cũng có mỹ nữ ngoại quốc tóc vàng mắt xanh.

Từ Xuân Thâm nhắm mắt, trước khi biết rõ tình huống cụ thể, khẳng định anh sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Tại sao anh lại bị bắt đến đây? Nếu là lừa bán, trong tình huống bình thường sẽ không lựa chọn một đại minh tinh nổi tiếng như anh.

Hay trên người anh có thứ mà bọn chúng muốn?

Trong đầu Từ Xuân Thâm xuất hiện nhiều giả thiết khác nhau, nhưng trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh trước sau như một.

Có lẽ anh nên thử đi vào giấc ngủ, ở trong mộng kể lại với Dương Tam chuyện này? Chỉ là Dương Tam ra vào mộng cảnh của anh phần lớn đều là tùy tâm sở dục, vì vậy anh không dám chắc chắn có thể gặp cô trong mộng hay không.

“Anh biết những người ở đây có thân phận gì không?” Một cô gái tóc vàng mắt đen dùng tiếng Anh nói chuyện với anh, quần áo trên người cô ấy bởi vì đã lâu chưa giặt nên dính không ít bụi đất, cả người âm u.

“Cô biết sao?”

Khóe môi thiếu nữ khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười châm chọc.

“Người ở nơi này đủ các màu da, người da vàng, người da đen, người da trắng. Có người là đại minh tinh giống như anh, cũng có người là phú hào gia sản xa xỉ, cũng có những thị nữ thân phận bình thường, bất luận ở bên ngoài có thân phận gì thì vào đây cũng chỉ là túi máu.”

“Tất cả đều là vì cung cấp máu tươi cho nhóm huyết tộc kia. Anh cũng đừng nghĩ đến chuyện kêu cứu, âm thanh ở đây không thể truyền ra ngoài.” Cô ta nhìn chằm chằm Từ Xuân Thâm với, khoé môi khẽ nở nụ cười ẩn chứa ác ý.

“Những người ở một mình một gian như anh hẳn là bởi vì hương vị máu của anh tốt hơn những người khác. Anh phải bảo vệ bản thân tốt, đừng để bị thương đổ máu. Lúc trước có mấy cô gái muốn tự sát, kết quả không chết, đúng lúc ấy có mấy con quỷ hút máu đến đây kiểm tra, trực tiếp hút máu biến bọn họ thành thây khô.”

Từ Xuân Thâm bất động thanh sắc: “Tại sao cô lại kể với tôi những chuyện này.”

“Bởi vì tôi nhàm chán, muốn kiếm chút chuyện để làm.”

Sau khi cô gái nói hết câu, dường như cũng mất đi hứng thú tiếp tục nói chuyện.

Mí mắt Từ Xuân Thâm rũ xuống, sự tình còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của anh.

Cầu thang chợt truyền đến tiếng bước chân đang tiếng về phía bên này, Từ Xuân Thâm nhìn qua.

Một người đàn ông khiêng hai người khác trên vai, là một đứa bé tầm năm sáu tuổi và một thiếu nữ dáng người mảnh khảnh.

Hắn tùy ý mở một gian phòng giam có dán chữ “Hàng trung đẳng”, trực tiếp ném cô gái kia vào bên trong, hành động như ném một bao gạo, không hề có chút thương hoa tiếc ngọc nào. Những người khác trong phòng giam trốn vào một góc, co rúm lại thành một đoàn, dù cửa lớn rộng mở cũng không ai có dũng khí chạy ra.

Người đàn ông nhìn cô gái này với ánh mắt thèm khát, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô gái vào bụng, chỉ là khi nhớ tới đến phân phó của công tước đại nhân, hắn cố nén dục vọng của bản thân lại. Chỉ cần nhẫn nại mấy ngày nữa là được…

Hắn đóng cửa lại, tiếp tục khiêng đứa bé kia trên vai. Hắn quan sát xung quanh một vòng, những phòng giam kia đều chứa các lô “túi máu” được phân chia giai cấp rõ ràng. Mà hơi thở phát ra từ cơ thể đứa bé này không thể nghi ngờ là hàng cực phẩm.

Tìm được rồi! Phòng giam của những túi máu cực phẩm!

Ánh mắt hắn dừng lại ở một gian trong số đó - trùng hợp đó chính là phòng giam của Từ Xuân Thâm.

Đãi ngộ của đứa bé này rõ ràng tốt hơn cô gái kia rất nhiều, được đặt nhẹ nhàng trên mặt đất như món đồ quý trọng.

Đợi tên ma cà rồng kia rời đi, Từ Xuân Thâm mới quan sát kỹ người bạn cùng phòng mới đến này - nhìn qua gia cảnh đứa bé này khá tốt, mặc dù không thể nhìn ra nhãn hiệu quần áo đứa bé đang mặc trên người nhưng chất liệu không tồi. Gương mặt bụ bẫm, mái tóc trên trán xoăn nhẹ, nhìn thế nào cũng cảm thấy đây là một tiểu tổ tông được người nhà cưng chiều, đáng yêu giống như đồng tử dưới ghế Quan Âm vậy, nhìn kỹ ngũ quan của thằng bé lại cảm thấy có chút quen thuộc.

Một lát sau, cậu bé dường như ngửi thấy mùi hương quen thuộc, hít hít mũi, sau đó buồn ngủ xoa xoa đôi mắt, khi nhìn thấy Từ Xuân Thâm, ánh mắt thằng bé sáng rực lên.

Nó trực tiếp ôm lấy đùi Từ Xuân Thâm: “Mẹ, cuối cùng con cũng tìm được người rồi!”

1.01547 sec| 2396.578 kb