Không chờ Dương Tam chủ động xuất kích, đối phương đã không kiềm chế được muốn ra tay trước, cô nhận được lời mời tham dự yến hội của gia tộc Oster, thời gian là vào ngày sáu tháng ba. Người đưa thiệp mời cho cô lại chính là Mao Khang Nhạc.
Mao Khang Nhạc nói: “Sau khi bá tước Oster nghe chuyện kể về cô đã vô cùng ngưỡng mộ, nên mới có lời mời mong cô sẽ đến dự.”
Dương Tam nhìn thiệp mời tinh xảo kia, đặt nó trên bàn, cũng không nói là có đi hay không.
Mao Khang Nhạc thấy thế, không khỏi có chút khẩn trương.
Một lúc lâu sau, Dương Tam mới lên tiếng: “Nếu có thời gian, tôi sẽ đến xem một chút.”
Mao Khang Nhạc cười cười: “Người đứng đầu gia tộc Oster mở tiệc chiêu đãi không ít quý tộc, nếu có thể xây dựng quan hệ tốt với hắn, cô ở nước M sẽ như hổ thêm cánh.”
Dương Tam nhàn nhạt nói: “Tôi lại không cần.”
Mao Khang Nhạc trực tiếp bị Dương Tam làm cho nghẹn họng. Cũng phải, với bản lĩnh này của Dương Tam, ở bên kia hẳn là được rất nhiều người lấy lòng, nào có chuyện cô chủ động đi lấy lòng người khác cơ chứ. Hắn xoa mồ hôi trên trán, nhanh chóng tìm cớ trở về.
Dương Tam cầm lấy thiệp mời, khóe môi hiện lên nụ cười nghiền ngẫm: Gia tộc Oster và gia tộc Richard có quan hệ thông gia với nhau, vô cùng thân mật, chỉ sợ bữa tiệc này là Hồng Môn Yến. Mao Khang Nhạc biết rõ như thế, nhưng vẫn đưa thiệp mời đến đây, xem ra hắn cũng có một tầng quan hệ với hai nhà này.
Cô nhớ lại chuyện xảy ra trên thuyền, khi đó sau khi Mao Khang Nhạc nhìn thấy cô thiêu sống tử tước Richard, chỉ biểu hiện tinh thần mất tập trung nhưng không hề có chút khiếp sợ. Sờ là hắn đã sớm biết thân phận của tử tước Richard từ trước.
Cô ghét nhất là loại người gian xảo!
Hai ngày nay cô đã điều tra một chút về những quyển tiểu thuyết liên quan đến ma cà rồng trên thị trường trong mấy năm nay. Từ mười năm trước, những câu chuyện tình yêu liên quan đến ma cà rồng không ngừng gia tăng, trong top những cuốn tiểu thuyết bán chạy vào năm ngoái, cũng có đến hai quyển sách liên quan đến nội dung này. Vô tri vô giác, không ít cô gái trẻ đã chôn xuống hạt giống tình yêu này. Đây cũng xem như là một loại tẩy não. Trải qua điều tra, nơi xuất bản những quyển sách về ma cà rồng thuộc về ba đại gia tộc, bao gồm: Gia tộc Oster, gia tộc Richard, còn lại là gia tộc Herbert. Cô lớn mật đặt ra một giả thiết, liệu có phải ba gia tộc này đều là gia tộc ma cà rồng trong truyền thuyết hay không?
Dương Tam bỗng nhớ đến chuyện gì đó, phân phó trợ lý đi mua ngọc thạch của Mao gia.
Trên đường phố có không ít cửa hàng châu báu của Mao gia, rất nhanh trợ lý liền mua được đồ vật mà Dương Tam muốn. Hắn không biết Dương Tam muốn mua nhiều hay ít, liền mua mỗi loại một chiếc, dù sao cũng quẹt thẻ của thiếu gia nhà hắn.
Dương Tam rất nhanh liền nhận ra trong đó có một loại ngọc thạch màu lam khác biệt, hình như nó có thể ngăn cản linh thức của cô, đồng cũng có thể ngăn cách hơi thở.
Dương Tam nắm chặt ngọc thạch kia, gương mặt xinh đẹp bao phủ một tầng sương lạnh, cô đã nói tại sao đám dơi tinh kia có thể thuận lợi tiến vào lãnh thổ Hoa Hạ như vậy, thậm chí còn không chịu chút ảnh hưởng kết giới, hóa ra là có vũ khí bí mật.
Mao gia! Được, được lắm!
Ngọc thạch cứng rắn trực tiếp hóa thành bột phấn trong tay cô.
Yến hội sao?
Cô nhìn qua thiệp mời trên bàn: Thời tiết dần trở lạnh, thiêu mấy con dơi tinh này để sưởi ấm thôi!
Người đàn ông trung niên trước mặt khoác lên người bộ lễ phục đỏ rực, ngũ quan có chút tầm thường, mặt mày kiên nghị, trên người ẩn chứa kim quang - chỉ là người thường không thể nhìn thấy kim quang trên người ông ta.
“Dương.” Hắn hành lễ, nói thẳng vào vấn đề: “Tôi nghe nói cô từng đánh chết một con ma cà rồng, còn nhận được thiệp mời đến tham dự yến hội của gia tộc Oster?”
Dương Tam gật gật đầu.
Người đàn ông nói: “Nếu cô muốn đến dự tiệc, không biết tôi có thể dùng thân phận vệ sĩ để đi cùng cô hay không?”
Dương Tam híp mắt: “Anh không phải là người thường, đúng không?”
Trên mặt người đàn ông trung niên lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Tôi là Andre, chỉ là một mục sư bình thường.”
Dương Tam còn lâu mới tin, cô cũng không phải chưa từng thấy qua mục sư, những mục sư khác không có loại khí tràng như trên người hắn.
Cô suy nghĩ một chút, nói: “Ngày mai tôi sẽ cho anh câu trả lời.”
“Được.” Hắn vẽ hình cái giá chữ thập ở trước ngực, sau đó liền rời đi.
Sau khi Doãn Văn Giác biết được chuyện này, căn cứ vào tên và đặc điểm miêu tả của Dương Tam, rất nhanh liền điều tra ra được chút manh mối.
“Andre, nơi này có một hồng y giáo chủ tên là Andre. Ngày thường hắn hành tung bí ẩn nên không ai biết diện mạo của hắn như thế nào?
Hồng y giáo chủ?
Dương Tam khẳng định: “Hẳn là hắn rồi.” Giáo chủ Andre muốn đi dự tiệc cùng cô, cũng là vì hoài nghi những gia tộc này hay sao?
Thật ra chỉ cần một mình Dương Tam cũng có thể thu phục đám ma cà rồng này, hắn đến hay không cũng không sao cả. Chỉ là cô lại có chút tò mò về phương thức trừ tà ở nước ngoài, để hắn giúp cô mở mang kiến thức một chút cũng tốt.
Sau khi Doãn Văn Giác biết được ý tưởng của Dương Tam, da mặt run run: Đường đường là một hồng y giáo chủ, lại bị lão đại ví von chẳng khác gì xiếc ảo thuật cả?
Đến gần ngày diễn ra yến hội, Dương Tam vẫn tiếp tục lật xem những quyển sách viết về câu chuyện tình yêu của ma cà rồng. Theo cách nói của mấy quyển sách này, ma cà rồng sợ ánh nắng mặt trời, lại còn sợ tỏi và sợ bạc.
Bất quá cô cảm thấy đây chỉ là lừa gạt người khác mà thôi. Giống như vị tử tước Richard kia, chạy qua chạy lại dưới ánh nắng mặt trời cũng chẳng làm sao, trên người hắn cũng đeo không ít trang sức bằng bạc.
Những con dơi tinh đó, dù không sợ lửa với ánh nắng mặt trời, nhưng cấp bậc như Tam Muội Chân Hỏa và Thái Dương Chân Hỏa, vẫn là thiên địch đối với bọn chúng.
Bàn tay đang lật sách của cô khẽ khựng lại, kỳ lạ, hình như vừa rồi cô nghe thấy có người gọi tên mình, chẳng lẽ là ảo giác sao?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo