Những ngày kế tiếp Doãn Văn Giác vừa điều tra chuyện của gia tộc Richard, vừa xử lý chuyện phong thủy ở cửa hàng, cũng không có thời gian bồi Dương Tam đi du sơn ngoạn thủy.
Dương Tam cũng không cần người đi theo, tự mình đi dạo xung quanh. Đáng tiếc ở bên này không có nhiều người tín ngưỡng Phật giáo, nếu không cô có thể triệu hoán một vài cô hồn dã quỷ ra làm nhiệm vụ dẫn đường.
Nhàn rỗi không có việc gì, Dương Tam đi đến một cửa hàng gần đó để mua bánh mỳ. Bánh ngọt của cửa hàng này có thể xem như hợp với khẩu vị của Dương Tam nhất từ khi cô đến nước M. Có lẽ bởi vì nữ đầu bếp đã dung hoà tình cảm của bản thân vào trong từng miếng bánh, nên mới có thể nếm ra hương vị tình yêu.
Dương Tam bước vào cửa hàng, dựa theo menu, gọi mỗi loại bánh ngọt một phần. Thật ra cô có thể ăn hết tất cả bánh mì và bánh ngọt trong cửa hàng này, nhưng chỉ vì không muốn thu hút sự chú ý của người khác nên cô mới nhẫn nại chỉ gọi mỗi loại một phần.
Bà chủ cửa hàng bánh ngọt này là một cô gái trẻ tên Lily, rất ấn tượng với vị khách đã đến cửa hàng trong ba ngày liên tiếp - là một cô gái phương Đông xinh đẹp mặt không đổi sắc ăn hết số bánh chất cao như núi, thật sự để lại ấn tượng khó quên.
Cô ấy mỉm cười chào hỏi cô: “Dương, ăn nhiều bánh ngọt như vậy sẽ béo đó!”
Dương Tam nghiêm túc nói: “Không sao, tôi ăn không mập.”
Cô ra nước ngoài không cần phiên dịch, cũng không gặp rào cản ngôn ngữ, chỉ cần sử dụng thông tâm thuật là có thể giải quyết vấn đề này. Cô thậm chí còn hiểu được ngôn ngữ động vật, huống gì là một ngoại ngữ của nhân loại. Về điểm này, Doãn Văn Giác vừa hâm mộ vừa ghen tị - tiếng Anh mà cậu ta được học từ nhỏ cũng không thể so sánh với cô.
Thật ra, chỉ cần Dương Tam nguyện ý, đi làm phiên dịch viên cũng không thành vấn đề. Chỉ là sau khi biết được tiền lương, Dương Tam liền gạt bỏ đi ý định này. Phiên dịch viên thật sự có thể kiếm tiền, nhưng so ra không bằng đi làm thiên sư.
Lily nở nụ cười: “Thật khiến người khác đố kỵ!”
Lúc cô ấy cười rộ lên vô cùng cuốn hút, khiến người khác bất giác cũng muốn cười theo.
Lily thu lại những chiếc đĩa ở trên bàn, trong tay cô ấy còn cầm một quyển sách. Dương Tam liếc mắt nhìn qua, quyển sách kia có tên [Bản giao hưởng bóng đêm], bìa sách in hình một người đàn ông vô cùng anh tuấn đang ôm một mỹ nữ tóc vàng mắt xanh, hai người say đắm nhìn nhau. Người đàn ông này có răng nanh, sau lưng còn có đôi cánh màu đen, đôi môi đỏ như máu càng tăng thêm nét ma mị.
Rõ ràng đây là một con ma cà rồng. Nhìn tên cũng có thể đoán nội dung quyển tiểu thuyết này hẳn là viết về câu chuyện tình yêu giữa ma cà rồng và thiếu nữ loài người.
Thấy Dương Tam chú ý đến quyển sách, Lily cười nói: “Cô muốn xem quyển sách này sao? Tôi có thể cho cô mượn xem trước.”
“Quyển sách này thật sự rất đặc sắc, nội dung câu chuyện viết về một tình yêu vô cùng lâm li bi đát, lại thuần khiết đẹp đẽ, khiến người ta khao khát.”
Đôi mắt xanh thẳm của cô ấy đầy vẻ chờ mong, vui vẻ giới thiệu tác phẩm này với Dương Tam, còn muốn cho Dương Tam mượn quyển sách kia cho.
Dương Tam vừa ăn vừa đọc, cách hành văn cũng không tồi, tình tiết khá thăng trầm, rất lôi cuốn. Đáng tiếc là nó không hề thực tế chút nào. Trong câu chuyện này, dù là tình tiết ma cà rồng vì tình yêu nên không hút máu người, hay nữ chính vì si tình mà lựa chọn cùng nhau trường sinh đều không thể khiến cô đồng tình.
Dương Tam trả quyển sách lại cho Lily, cô ấy không nghĩ đến sẽ nhanh như vậy: “Không thích sao?”
Dương Tam nhớ đến Tả Du bị tử tước Richard hút khô máu, nể tình bánh ngọt ở đây rất ngon nên cuối cùng vẫn chỉ nói vài lời:
“Ma cà rồng chân chính không ưu nhã lương thiện như trong tiểu thuyết, có lẽ trong số ma cà rồng thật sự có khả năng sẽ xuất hiện một hai người khác biệt, nhưng tuyệt đại đa số không hề tốt đẹp như trong tưởng tượng của cô.”
Lily có chút ngẩn ra, chợt cười nói: “Tôi tin tình yêu chính là sức mạnh vĩ đại nhất.”
Dương Tam nhàn nhạt nói: “Cô sẽ yêu dê bò gà vịt sao? Cái tôi nói chính là kiểu tình yêu như thế này.”
Lily lắc đầu, dù cô ấy có là người ăn chay thì cũng không đến nỗi đi yêu dê bò!
Dương Tam bỏ miếng bánh cuối cùng vào trong miệng, đứng lên: “Vậy thì đúng rồi. Trong mắt quỷ hút máu, nhân loại hẳn cũng giống dê bò gà vịt đi.”
Giống như cô, bản thân cô cũng sẽ không có khả năng yêu mỹ thực mà mình đã nhắm trúng. Mỗi lần nhìn thấy thức ăn chỉ biết nghĩ xem nên nấu như thế nào là ngon nhất.
Lily lặng yên nhìn theo bóng dáng cô rời đi, có chút mơ hồ: “Nhưng thế giới này cũng không thật sự có ma cà rồng.”
Âm thanh lục lạc ở cửa vang lên khiến Lily phục hồi lại tinh thần, một người đàn ông cao lớn cầm một đóa hoa bách hợp xuất hiện trước mặt cô ấy, khuôn mặt hoàn mỹ như tượng điêu khắc Michelangelo. Ánh mắt Lily sáng lên, tiến lên chào đón.
Người đàn ông tuấn mỹ ấy đưa bó hoa bách hợp cho Lily, âm thanh từ tính ôn nhu vang lên bên tai cô ấy: “Tháng sau nhà tôi sẽ tổ chức một buổi yến hội, Lily, không biết em có nguyện ý tham dự hay không? Đến lúc đó em có thể dẫn theo mấy người bạn tốt.”
Lily lộ ra nụ cười tươi mát giống như hoa bách hợp: “Đương nhiên, đó là vinh hạnh của em.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo