Bọn họ tiếp tục xem xét những căn nhà còn lại. Trong số đó cũng có hai nơi xảy ra vấn đề, phong thủy ít nhiều gì cũng bị phá hoại.
Cả một ngày dài, sắc mặt Doãn Văn Giác đen đến mức không thể đen hơn được nữa.
Năm căn nhà thì đã có đến ba nơi bị động tay động chân. Có thể làm được chuyện này, khẳng định là cả một gia tộc, nếu không cũng không thể sắp xếp nhiều nhân thủ làm ra những chuyện thế này. Lúc trước, ấn tượng mà Doãn Văn Giác mang đến cho mọi người chính là dáng vẻ một công tử nhà giàu ăn chơi trác táng, dù được ông nội sủng ái, là cái gai trong mắt những anh em họ nhưng cũng chẳng phải uy hiếp gì lớn. Ông nội dù yêu thương cậu ta, cũng sẽ không để lại hết gia sản cho cậu ta tiêu xài.
Nhưng hiện tại thì lại khác, từ năm ngoái đến nay, Doãn Văn Giác đã bắt đầu làm nên chuyện, thuận lợi lọt vào mắt ông nội. Ông nội thậm chí còn để cậu ta xử lý công việc ở một số cửa hàng dưới danh nghĩa ông, việc cậu ta xuất đầu lộ diện hiển nhiên trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của biết bao nhiêu người.
Doãn Văn Giác nghĩ đến chuyện gì đó, lông mày khẽ nhíu lại, giọng nói ẩn chứa sự áy náy: “Lão đại, đến lúc đó liệu bọn họ có thể chạy đến đối phó cô hay không?”
Dù sao thành công hiện tại của Doãn Văn Giác phần lớn đều nhờ vào sự giúp đỡ của Dương Tam. Nếu giải quyết Dương Tam thì cậu ta vẫn chỉ là Doãn Văn Giác của ngày xưa mà thôi.
Dương Tam dùng ánh mắt vi diệu nhìn cậu ta, mang theo vài phần uy hiếp: “Cậu đang hoài nghi bản lĩnh của tôi à?”
Dù bọn chúng mời đến một trăm hòa thượng hay đạo sĩ thì cũng không phải đối thủ của Dương Tam. Khoảng cách thực lực không thể nào dùng số lượng để bổ khuyết. Dù là một người hay một trăm người thì trong mắt cô cũng không có khác biệt gì lớn, đều có thể sử dụng Tay Áo Càn Khôn.
Dương Tam cảm thấy nên giúp tiểu đệ hiểu rõ một chút về thực lực của cô, miễn cho cậu ta giống như ếch ngồi đáy giếng, sau này lại ném mất mặt mũi của lão đại.
Thân thể Doãn Văn Giác run lên, vì khát vọng sống còn mà liều mạng lắc đầu: “Không, không, không, tôi tin cô! Tôi hoàn toàn tin tưởng cô!”
Dương Tam trực tiếp dùng chú ẩn thân trên người hai người bọn họ, sau đó lôi kéo Doãn Văn Giác, đạp mây cưỡi gió bay đi.
Doãn Văn Giác ngồi trên mây trắng, lập tức muốn chửi bậy, cậu ta không nghĩ đến có một ngày bản thân có thể cưỡi mây đạp gió giống như thần tiên trong truyền thuyết. Cái gì Ferrari, Rolls - Royce… tất cả đều thua xa, dù có xa hoa quý giá thì sao, có thể trâu bò như cưỡi mây đạp gió hay sao?
Cậu ta nuốt nước miếng, quay đầu nhìn sắc mặt Dương Tam vẫn bình tĩnh như đang đi xe đạp, ánh mắt tràn đầy kích động không thể kiềm chế được:
“Lão đại, cô có thể Cân Đẩu Vân không?”
Dương Tam lắc đầu: “Tôi lại không phải môn hạ của Bồ Đề lão tổ, sao có thể Cân Đẩu Vân.”
Cân Đẩu Vân và thuật cưỡi mây có điểm khác nhau, Cân Đẩu Vân tốc độ rất nhanh, nhún một cái đã bay xa mười vạn tám ngàn dặm.
Vẻ mặt Doãn Văn Giác mờ mịt, không thể phân biệt hiện tại là năm nào: “Thì ra Bồ Đề lão tổ và Cân Đẩu Vân đều có thật.”
Dương Tam cảm thấy, nếu Doãn Văn Giác biết sư phụ của cô là Trấn Nguyên Tử chỉ sợ sẽ bị dọa ngất xỉu ngay tại chỗ!
Doãn Văn Giác từ trên mây nhìn xuống, các tòa nhà cao tầng đều trở thành những chấm đen nhỏ. Bởi vì Dương Tam đã sử dụng pháp thuật trên người cậu ta, nên dù ở trên không trung cậu ta cũng không cảm thấy khó chịu hay rét lạnh, chỉ là...
Doãn Văn Giác bỗng nhiên cảm thấy có chút choáng váng - cậu ta thế mà lại sợ độ cao!!!
Thời điểm Dương Tam mang Doãn Văn Giác về mặt đất, sắc mặt cậu ta vẫn tái nhợt, hai chân run rẩy không ngừng.
Dương Tam nhìn cậu ta với ánh mắt khinh bỉ: Đúng là không có tiền đồ!
Doãn Văn Giác nghỉ ngơi trong chốc lát, lại uống thêm ly trà nóng mới cảm thấy dễ chịu hơn. Trước kia cậu ta nghĩ rằng mình ôm được đùi vàng, nhưng đến bây giờ mới biết đây đâu phải là đùi vàng, rõ ràng chính là mỏ vàng!
Cậu ta uống trà, còn Dương Tam thì ăn bánh kem, với cô thì hầu hết các loại bánh kem ở nước ngoài đều có vị quá ngọt, nhưng cũng có vài loại rất hợp với khẩu vị của cô.
Ăn được một nửa thì điện thoại di động vang lên, là Hứa Giai Hâm gọi đến, bên kia hiện tại đang là nửa đêm, hẳn là đã tìm được manh mối.
Hứa Giai Hâm trực tiếp gọi video đến, biểu cảm hết sức nghiêm túc: “Sư phụ, chuyện những cô gái trẻ bị lừa bán kia hiện đã có chút manh mối. Trước và sau khi những cô gái kia biến mất, ảnh chụp đã ghi lại được hình ảnh những con dơi xuất hiện ở khu vực gần đấy. Nên tôi nghĩ, liệu chuyện này có liên quan đến dơi tinh hay không?”
Dơi tinh?
Tuy rằng Hoa Hạ cũng có dơi tinh, nhưng số lượng không nhiều lắm, bọn chúng căn bản không thể gây nên sóng gió gì.
Dương Tam chợt nhớ đến tử tước Richard mấy ngày trước chết trên tay cô, chợt có dự cảm: “Liệu có phải ma cà rồng hay không? Mấy ngày trước tôi đã gặp qua một con ma cà rồng ở nước M.”
Hứa Giai Hâm ngẩn ra một chút: “Thật sự có ma cà rồng sao?”
Dương Tam gật đầu: “Chỉ là thực lực có hơi yếu.”
Hứa Giai Hâm nói: “Tôi sẽ điều tra từ phương diện này.”
Dương Tam thấy cô ấy vội vàng cúp điện thoại, không thể không cảm thán vị đệ tử này đúng là ngày càng có phong phạm.
Ma cà rồng sao?
Con ngươi màu xanh biếc xẹt qua tia rét lạnh: Dơi tinh ngoại quốc, thế mà dám chạy đến địa bàn Hoa Hạ dương oai, buồn cười!
Dương Tam quay đầu hỏi Doãn Văn Giác: “Gia tộc Richard ở đâu?”
Doãn Văn Giác hoảng sợ: “Đừng nói là cô muốn đánh đến đó nhé?” Lão đại thật sự có thể làm ra loại chuyện này.
Dương Tam thản nhiên đáp: “Đến xem một chút.” Nếu thật sự gặp được những người bị hại kia, cô thuận tay giải cứu cũng sẽ tích được một chút công đức.
Doãn Văn Giác: “Để tôi nhờ người đi hỏi thăm một chút.” Nhưng cậu vẫn cảm thấy gia tộc Richard không có khả năng sẽ giấu người bị hại trong nhà, như thế sẽ rất dễ bị phát hiện.
Đáng tiếc…
Đáng tiếc nước M không thuộc địa bàn của Hoa Hạ, nếu không chỉ cần cô trực tiếp bói toán một chút thì sẽ có kết quả. Khi cô bói toán ở đây, ít nhiều gì cũng sẽ gặp phải trở ngại. Đại khái là bởi vì liên quan đến kết giới.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo