Doãn Văn Giác huýt một tiếng sáo: “Lão đại uy vũ!” Nhìn bộ dáng khua tay múa chân của hắn, hình như chỉ hận không thể lấy thêm mấy lá cờ ra để cổ vũ.
Những người khác cũng đã khôi phục tinh thần, ánh mắt nhìn Dương Tam so với trước kia có biến hóa nghiêng trời lệch đất, vô cùng nóng bỏng. Chiêu thức ấy còn lợi hại hơn so với hòa thượng đạo sĩ trong truyền thuyết!
Vẻ mặt vị phu nhân vừa nãy nghi ngờ Dương Tam vẻ mặt ngượng ngùng, xấu hổ lên tiếng: “Không nghĩ đến Dương tiểu thư lại là thiên sư lợi hại như vậy. Trước kia tôi vốn không tin mấy thứ này, cho rằng mấy kẻ đó là lừa đảo, hôm nay gặp được Dương tiểu thư mới biết thế nào là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.”
“Ít nhiều cũng nhờ có Dương thiên sư ở đây, nếu không mạng nhỏ của chúng tôi cũng khó bảo toàn.”
“Chỉ là không ngờ tử tước Richard lại là ma cà rồng.” Một số người thậm chí không thể không hoài nghi liệu có phải những người khác trong gia tộc Richard đều là ma cà rồng như tử tước Richard hay không. Nhưng bọn họ cũng chỉ hoài nghi, không một ai dám nói ra miệng sợ đắc tội với gia tộc này.
So sánh với biểu cảm nhẹ nhõm của những người khác, hiển nhiên Mao Khang Nhạc có chút tâm thần bất an, hay nói đúng hơn là vẫn chưa lấy lại tinh thần. Về phần Tả Du đã sớm biến mất, cô ta bị Dương Tam triệu hồi, đứng trước mặt Dương Tam hiển nhiên cô ta cảm thấy áp lực rất lớn, sau khi phát hiện đại thù đã báo liền nhanh chân trốn mất.
Hung thủ đã đền tội, hơn nữa còn có Dương Tam ở đây, những người khác dường như cảm nhận được sự an tâm trước nay chưa từng có. Cả đám người tươi cười bắt chuyện với Dương Tam, vừa rụt rè lại có chút lấy lòng.
Dương Tam cảm thấy ầm ĩ, dứt khoát lạnh mặt trở về phòng. Nếu lúc trước cô bày ra bộ mặt này, những người ở đây khẳng định sẽ nói ra mấy lời không hay. Bây giờ lại thay nhau giúp cô tìm lý do thoái thác.
“Quả nhiên là đại sư, đúng là có phong phạm của một cao nhân.”
“Đúng vậy, hơn nữa cô ấy còn trẻ tuổi như vậy, đúng là tiền đồ vô lượng.”
“Nhìn xem cô ấy toàn thân khí phái, khẳng định là xuất thân danh môn.”
Mấy cô gái ngoại quốc cũng thấp giọng dùng tiếng Anh dò hỏi mấy người bạn Hoa kiều, bọn họ chưa từng nghe thấy những chuyện như chuyện vừa phát sinh hôm nay, trong lòng tràn ngập tò mò, bất tri bất giác Hoa Hạ lại có thêm vài phần thần bí.
Những người này quả thật muốn khen Dương Tam lên tận trời cao, Doãn Văn Giác thể hiện dáng vẻ cùng chung vinh dự, cả người tràn đầy đắc ý, khiến những người xung quanh vừa hâm mộ vừa ghen ghét. Bọn họ trao đổi ánh mắt, vô cùng ăn ý vây quanh Doãn Văn Giác.
“Văn Giác à, Dương thiên sư thích cái gì, cậu bật mí với chúng tôi một chút đi.”
“Doãn thiếu gia, tôi vừa mua một trang viên sản xuất rượu nho, Dương đại sư có thích uống rượu nho không?”
Doãn Văn Giác quả thật bị sự nhiệt tình của mọi người nhấn chìm. Quá được hoan nghênh cũng là một loại phiền não a!
Trong một toà lâu đài tràn ngập phong cách thời Trung Cổ, những nốt nhạc nghe như dạ khúc lẳng lặng chảy xuôi, một người đàn ông tuấn mỹ mặc tây trang màu xanh lục không chút để ý nhìn màn biểu diễn ở bên dưới.
Những cô gái trẻ ăn mặc mát mẻ và gợi cảm đang nhảy múa, mồ hôi đầm đìa. Ánh mắt các cô ấy nhìn về phía người đàn ông tuấn mỹ vừa si mê lại mơ hồ ẩn chứa sự sợ hãi.
“Công tước, số hàng mà lần này đám người Nick mang về không tồi.”
Người đàn ông được gọi là công tước khẽ nhướng mày, chỉ vậy thôi đã toát ra khí thế uy nghiêm thuộc về bậc vương giả:
“Chăm sóc cho tốt, mười mấy ngày nữa ta sẽ mở một bữa tiệc.”
Ngữ khí hời hợt kia phảng phất như đang nuôi nhốt động vật. Trong mắt hắn, những nhân loại kia không khác gì động vật, đều là lương thực của bọn chúng.
Điện thoại di động đặt cách đó không xa khẽ rung lên, công tước Richard mở máy, nhìn thấy tin nhắn đến, sắc mặt hắn trở nên lạnh lẽo, cả người tỏa ra hàn khí lạnh đến thấu xương. Những cô gái vốn đang khiêu vũ chợt co rúm lại, gương mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Dương Tam, tốt, tốt lắm!” Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm thiếu nữ đối diện, thần sắc âm u, sâu trong ngươi là bão táp cuồn cuộn.
Con nối dõi dòng chính của hắn không nhiều, tử tước Richard là đứa con mà hắn sủng ái và tín nhiệm nhất, bây giờ lại chết trong tay một thiếu nữ Hoa Quốc. Đây là vũ nhục đồng thời cũng là sự khiêu khích đối với gia tộc Richard!
Hắn muốn dùng máu tươi của thiếu nữ kia để bảo vệ vinh quang của gia tộc Richard.
Hắn hóa thành một con dơi khổng lồ nhào về phía những cô gái bên dưới.
Nhóm thiếu nữ hoa dung thất sắc, hoảng loạn chạy trốn, đáng tiếc sự giãy giụa của các cô ấy giống như rơi vào đầm lầy, hoàn toàn vô dụng.
Vài giây sau, từng khối thi thể lần lượt ngã xuống mặt đất.
Công tước Richard vươn cánh tay trắng nõn như ngọc, nhẹ nhàng lau sạch vết máu tươi bên môi.
Chờ hành trình bốn ngày năm đêm kết thúc, Dương Tam lập tức rời khỏi du thuyền, trong tay cô có không ít danh thiếp của các phú hào. Nếu bọn họ trả thù lao hậu đãi, tương lai cô cũng có thể hợp tác với bọn họ.
Xuống tàu, một chiếc Rolls - Royce đưa bọn họ đến biệt thự của Doãn gia ở nước M.
Doãn Văn Giác vừa gặm bánh mỳ nướng, vừa đưa mấy bản vẽ mặt bằng kiến trúc cho Dương Tam.
“Đây là những vị trí mà chúng tôi lựa chọn ra, cô xem thử toà nhà nào thích hợp nhất để khai trương cửa hàng.”
Thật ra, trước đó Doãn Văn Giác chọn khá nhiều địa điểm, cũng đã mời thầy phong thủy xem qua, cuối cùng chọn được năm cửa hàng. Nhưng cậu ta cảm thấy vẫn nên hỏi qua lão đại thì mới có thể an tâm.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo