Dương Tam rửa mặt sau đó thay một bộ váy màu lam nhạt.

Vừa mở cửa ra, Dương Tam liền nghe được tiếng thét chói tai, tiếng thét kia truyền đến từ cuối hành lang ở bên kia. Dương Tam nhìn về hướng đó, một cô hầu gái đang che miệng, vẻ mặt hoảng sợ, đồ vật trên tay đều rơi xuống đất, bữa sáng văng vãi trên sàn.

Bởi vì tiếng thét chói tai của cô ấy, những phòng khác cũng nhanh chóng mở cửa, mọi người đều nhao nhao ló đầu ra.

Dương Tam đi tới, khi nhìn thấy tình huống trong phòng cũng không khỏi ngẩn ra. Tả Du nằm trên giường lớn, đôi mắt mở to, chết không nhắm mắt. Làn da cô ta nhăn nheo, hiển nhiên là bị hút ít nhất một nửa lượng máu, con người mất nhiều máu đến vậy đương nhiên không thể sống nổi.

Cô nhìn cổ Tả Du có hai lỗ nhỏ.

“Ma cà rồng! Nhất định là ma cà rồng!” Một phu nhân ngày thường ung dung hoa quý nhìn thấy hình ảnh này cũng không thể bình tĩnh, sắc mặt trắng bệch.

Một người khác phản bác: “Trên đời này làm gì có ma cà rồng cơ chứ, đây là mưu sát!”

Ma cà rồng? Dương Tam cũng từng đọc qua tiểu thuyết trên Inteet, nội dung xoay quanh câu chuyện tình yêu giữa con người và ma cà rồng, dựa theo tiểu thuyết thì ma cà rồng sợ tỏi, sợ ánh mặt trời. Cô chưa từng nhìn thấy qua ma cà rồng, chỉ thấy qua dơi tinh. Tuy rằng dơi tinh không thích xuất hiện dưới ánh sáng mặt trời, nhưng cũng không quá mức sợ hãi. Thế nhưng nếu là Thái Dương Chân Hỏa của cô thì lại khác. Thái Dương Chân Hỏa có thể khắc chế mọi tà ác.

Sự cố phát sinh trong phòng Tả Du rất nhanh đã lan truyền khắp du thuyền, mọi người nối đuôi kéo đến phòng cô ta chật như nêm cối, không ít người đều dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Tả Du nằm trên giường. Thiếu nữ hôm qua sức sống bừng bừng, hôm nay lại vô thanh vô tức biến thành thây khô, khiến bọn họ không khỏi cảm thấy có chút thương hại.

Sắc mặt Mao Khang Nhạc lạnh lùng, ra lệnh cho người khác trích xuất video từ camera giám sát. Trên du thuyền, ngoại trừ trong phòng riêng thì những vị trí khác đều được lắp đặt camera giám sát. Theo hình ảnh camera ghi lại, tối hôm qua sau khi nhân viên phục vụ đưa bữa tối đến, chưa từng có ai khác ra vào phòng của Tả Du, thậm chí cánh cửa cũng chưa từng mở ra.

Ngay cả cửa sổ cũng được khóa trái bên trong. Nhìn thế nào cũng cảm thấy đây là vụ án giết người trong phòng kín.

Một cô gái nhát gan không nhịn được nức nở thành tiếng: “Khẳng định là quỷ hút máu, trong truyền thuyết bọn họ có thể vô thanh vô tức hút máu giết người.”

Tử tước Richard nhìn Tả Du bằng ánh mắt tràn ngập ưu thương, giọng nói nhẹ nhàng như ngâm thơ: “Đóa hoa mỹ lệ còn chưa kịp nở rộ đã sớm tàn, thật khiến người khác bi thương.”

Những người ở đây đều biết hắn từng có vài ngày nói chuyện yêu đương với Tả Du, hơn nữa tử tước Richard lại là người đa tình, nghe thấy hắn nói ra những lời như vậy cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ.

Doãn Văn Giác sờ sờ cánh tay đang nổi da gà, tiến đến bên người Dương Tam, thấp giọng hỏi: “Lão đại, cô ta chết như thế nào vậy?”

Tối hôm qua cậu ta còn đặc biệt nhắc nhở Tả Du một chút, không nghĩ đến cô ta vẫn không thể thoát khỏi kiếp nạn này, giống như vận mệnh đã được định sẵn.

Dương Tam không nói chuyện, ánh mắt lạnh lùng nhìn tử tước Richard, mùi máu trên người hắn còn nồng đậm hơn so với hôm qua.

Mao Khang Nhạc phân phó thuyền trưởng thay đổi lộ tuyến, dừng lại ở bến tàu gần nhất, xem ý tứ của hắn có lẽ khi tàu vừa cập bến sẽ báo cảnh sát, định giao cho cảnh sát điều tra.

Giọng nói của Dương Tam vang lên: “Không cần phiền toái như vậy.”

Mao Khang Nhạc nhìn về phía cô - hắn cũng không chú ý tin tức giải trí trong nước, chỉ nghĩ Dương Tam là bạn gái của Doãn Văn Giác, trên gương mặt không khỏi mang theo vài phần khinh khi.

“Hung thủ là ai, trực tiếp hỏi cô ấy không phải là sẽ rõ ràng hay sao?”

Ngô phu nhân khoác áo choàng màu đỏ cam cười nhạo, nói: “Người đã chết thì hỏi như thế nào? Hỏi thi thể sao?” Lời này cũng là tiếng lòng của những người khác.

Doãn Văn Giác nhớ đến bản lĩnh không khác gì thần tiên của lão đại nhà mình, liền đoán được vài phần. Cậu ta yên lặng chờ xem lão đại thể hiện!

Tử tước Richard vốn đang bi thương cũng khẽ nhíu mày: “Ngày hôm qua hình như tôi thấy cô phát sinh tranh chấp với Tả Du.”

Dương Tam làm như không nhìn thấy hắn, bắt đầu chiêu hồn. Đừng nói là Tả Du vừa mới chết, cho dù cô ta đã chết được một năm, chỉ cần vẫn chưa đầu thai thì cô có thể kéo cô ta ra khỏi địa phủ.

Cô đốt quần áo của Tả Du, bắt đầu triệu hoán - dưới tình huống không biết bát tự của đối phương, dùng đồ vật có hơi thở của người chết để triệu hoán cũng có thể xem là một biện pháp.

“Thổ địa nơi đây, thần linh nhất chi, nghe phù một triệu, tốc hiện uy hình…”

Căn phòng vốn đang trống rỗng liền xuất hiện một trận âm phong, những người khác vốn còn mang theo ý trào phúng bây giờ lại nhìn Dương Tam với ánh mắt tràn đầy khiếp sợ.

Chú ngữ kết thúc, một hình người mơ hồ hiện ra, diện mạo kia rõ ràng chính là Tả Du. Rõ ràng trong phòng đã được bật máy sưởi, nhưng mọi người vẫn cảm thấy nhiệt độ trong phòng nháy mắt giảm xuống mười mấy độ, lông tơ trên người cũng dựng thẳng lên.

Bọn họ trợn mắt há mồm: Thật đúng là có thể triệu được quỷ hồn!

Còn có thể chơi như vậy sao?

Sắc mặt tử tước Richard đại biến, đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Đôi mắt xanh thẳm của hắn đột nhiên biến thành màu đỏ, lao nhanh về phía Dương Tam, miệng hắn mọc ra một cặp răng nanh. Từ lúc bắt đầu, mục tiêu của hắn chính là Dương Tam cả người tản ra hương thơm ngọt ngào, đáng tiếc lại liên tục gặp phải trắc trở, không thể tiếp cận đối phương. Vì để giảm bớt cơn khát máu hắn mới hạ thấp yêu cầu đi tìm Tả Du, chỉ là không thể khống chế tốt nên đã khiến đối phương mất mạng ngay tại chỗ.

Dương Tam trực tiếp đem hắn giẫm dưới chân, khiến gương mặt tuấn tú của hắn tiếp xúc thân mật với sàn nhà.

Tả Du bị triệu hồi nhìn tử tước Richard đầy oán hận: “Trả mạng cho tôi, đồ quỷ hút máu!”

Sau khi chết trong tay tử tước Richard, cô ta đã không còn chút tình cảm nào với hắn, tất cả chỉ còn lại sự thù hận.

Tử tước Richard cắn nát đầu lưỡi, giây tiếp theo, dưới chân Dương Tam trở nên trống rỗng - tử tước Richard hóa thành mấy chục con dơi, muốn chạy trốn khỏi nơi này. Chỉ cần một con dơi có thể rời đi thì hắn có thể giữ được sinh mệnh.

Đáng tiếc, hắn sẽ không có được cơ hội này.

Dương Tam búng tay một cái, Tam Muội Chân Hỏa lập tức thiêu đốt đám dơi này - trong không khí tràn ngập mùi khét.

Tả Du vốn đang chuẩn bị báo thù ngơ ngác nhìn những con dơi bị đốt cháy rồi rơi xuống đất.

Dương Tam khẽ nhíu mày: “Ô uế, không thể ăn. Đáng tiếc, tôi chưa từng ăn qua dơi tinh.” Trước kia các sư huynh không cho cô ăn, ghét bỏ bọn chúng không sạch sẽ.

Những người khác theo phản xạ có điều kiện cách xa cô vài bước, thân thể Tả Du run lên bần bật: Lúc còn sống đầu óc cô ta bị úng nước mới đi khiêu khích Dương Tam!

0.06965 sec| 2408 kb