Thiếu nữ kia là cháu gái bên nhà ngoại của tình nhân Mao Khang Nhạc, tên là Tả Du. Chính thất của Mao Khang Nhạc chỉ sinh cho hắn hai cô con gái, bởi vậy cô tình nhân thành công sinh cho hắn ba đứa con trai cũng có địa vị nhất định ở Mao gia, đứa cháu gái bên nhà ngoại Tả Du này xem như gà chó cùng phi thiên.

Tả Du vẫn luôn theo đuổi tử tước Richard, hắn ta xum xoe cùng ai thì cô ta liền đi tìm người đó dương oai. Chỉ là lần này xui xẻo gặp phải Dương Tam chẳng khác nào đụng phải tấm chắn sắt.

Nước biển tháng hai lạnh đến mức có thể khiến toàn thân đông cứng lại, tuy rằng Tả Du đã được cứu lên nhưng cũng đã ngâm mình trong nước biển trong một lúc lâu, cả người run rẩy, ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng, cô ta được nữ nhân viên phục vụ trên tàu du lịch dìu về phòng, thay bộ quần áo ướt sũng trên người.

Lời nghị luận của mọi người xung quanh cũng rơi vào tai Dương Tam.

“Đúng là chim sẻ dù ăn mặc lộng lẫy cũng không thể biến thành phượng hoàng. Hấp tấp bộp chộp, quả nhiên là loại không lên được mặt bàn.”

“Nhỏ giọng chút đi. Dù gì cô của người ta cũng đã sinh được người kế thừa cho Mao Khang Nhạc.”

“Hừ, chỉ sợ là không thành thôi, chờ đến khi người cô đó của cô ta có thể thượng vị thành công để tôi gọi một tiếng Mao phu nhân rồi tính sau.”

“Nhưng trận gió vừa rồi thổi đến thật đột ngột.”

“Hẳn là ông trời cũng không nhìn nổi.”

Trên con tàu du lịch xa hoa này chở không ít phu nhân hào môn, hầu hết bọn họ đều rất ghét những người có thân phận như Tả Du, thấy cô ta xấu mặt tự nhiên sẽ cảm thấy vui sướng khi người khác gặp họa. Cũng không ai hoài nghi Dương Tam, dù sao lúc ấy giữa hai người bọn họ cũng có khoảng cách, camera cũng không quay được hình ảnh Dương Tam đẩy Tả Du xuống biển. Đến cả Mao Khang Nhạc mặc dù có chút không vui vì bị Tả Du ném hết mặt mũi, nhưng cũng không thể giận chó đánh mèo lên người Dương Tam.

Dương Tam nhìn theo Tả Du bị dẫn đi, thần sắc nhàn nhạt.

Doãn Văn Giác thấp giọng hỏi: “Tả Du kia có vấn đề gì sao?”

Dương Tam nói: “Ấn đường cô ta biến thành màu đen, là tướng mạo của người sắp chết.”

Doãn Văn Giác kinh ngạc: Tuy rằng Tả Du bị nước biển ngâm lạnh, nhưng trên thuyền này cũng không thiếu bác sĩ, không có khả năng vì chuyện này mà bỏ mạng. Hơn nữa trong mắt cậu ta, mặc dù đôi khi tính cách của lão đại có chút cổ quái, những cũng sẽ không vì đôi co vài câu mà tuỳ ý cướp đi sinh mệnh người khác.

Vậy thì hẳn là mấy ngày nay Tử Du sẽ xảy ra sự cố ngoài ý muốn khác?

Dương Tam và Tả Du xưa nay không quen biết, cô cũng không có nghĩa vụ đi nhắc nhở cô ta. Dù sao thế giới này có nhiều người như vậy, mỗi một giây đều có không ít người rời khỏi thế gian, cô cũng không thể nhắc nhở từng người một.

Doãn Văn Giác nghĩ nghĩ, nói: “Đến lúc đó tôi sẽ viết vào một mảnh giấy nhỏ, nhắc nhở cô ta một chút, về phần cô ta có tin hay không là chuyện của cô ta.”

Tuy trong mắt người khác Doãn Văn Giác là một kẻ ăn chơi trác táng, nhưng bản chất không xấu, không đành lòng nhìn người khác bị hại.

Dương Tam cũng không ngăn cản cậu ta, chỉ nhắc nhở một câu: “Cậu cũng đừng ngốc đến mức để người khác nhận ra chữ viết của mình.”

Doãn Văn Giác cười hắc hắc: “Đến lúc đó tôi sẽ dùng chân kẹp bút viết.” Vẻ mặt cậu ta tràn đầy đắc ý, có bản lĩnh thì giám định dấu chân của cậu ta đi. Sau đó cậu ta sẽ dùng phù ẩn thân mua từ chỗ Tiểu Hắc đưa tờ giấy kia vào trong.

Ngay cả Dương Tam cũng bị Doãn Văn Giác làm cho á khẩu không biết nên nói gì!

Tả Du ngâm mình trong bể tắm đầy ấm áp, trên mặt tràn đầy bực bội: Hôm nay cô ta thật quá xui xẻo, thế mà lại rơi xuống biển, lại còn ở trước mặt tình địch.

Cô ta cắn chặt răng, nghĩ đến Dương Tam, lửa giận trong lòng dâng lên ngùn ngụt.

Bởi vì cô ta có một người cô biết phấn đấu nên Mao Khang Nhạc mới nguyện ý đưa cô ta lên thuyền để cô ta có thể tìm một người bạn trai thích hợp. Mục tiêu của Tả Du chính là tử tước Richard ôn nhu lỗi lạc lại không có dòng dõi. Những người khác ít nhiều gì cũng đều khinh thường thân phận của cô ta, chỉ có tử tước Richard là không, những người bạn gái mà trước đây hắn kết giao không hề thiếu những cô gái xuất thân bình dân. Lúc trước tử tước Richard quả thật cũng nói lời ngon tiếng ngọt với cô ta, chỉ là không đến mấy ngày thái độ lại trở nên lạnh nhạt.

Tả Du lại không muốn buông tha hắn, vẫn tiếp tục dây dưa với hắn, mỗi lần nhìn thấy tử tước Richard làm quen với người khác cô ta liền vô cùng ghen ghét.

Ngâm mình đến khi nước có chút lạnh, cô ta hắt xì một cái mới phản ứng lại, vội vàng bước ra khỏi bồn tắm.

Cô ta khoác áo choàng tắm, ngồi ở mép giường, chờ nhân viên phục vụ đưa đến bữa tối đã được chuẩn bị, sau đó uống thuốc sẽ đi nghỉ ngơi. Chợt ánh mắt cô ta nhìn thấy một tờ giấy kẹp trên cửa sổ.

Tả Du mang dép lê vào, đi đến cầm tờ giấy kia lên. Chữ viết trên tờ giấy xiêu xiêu vẹo vẹo giống như học sinh tiểu học vẽ bậy.

[Mấy ngày nay cô sẽ gặp một kiếp nạn, cẩn thận!]

Tả Du tức giận đến đau đầu, đây là trò đùa quỷ quái gì vậy? Cố ý hù dọa cô ta à? Làm loại chuyện này có ý gì cơ chứ?

Cô ta trực tiếp xé nát tờ giấy, ném vào trong thùng rác, nhắm mắt làm ngơ.

Bởi vì tờ giấy này, khi người phục vụ mang bữa tối đến, sắc mặt Tả Du vô cùng khó coi. Đến khi nhìn thấy một lá thư mang theo hương hoa Tulip được đặt bên dưới đĩa, cô ta lập tức mỉm cười, thậm chí nụ cười còn lộ ra vẻ ngượng ngùng của thiếu nữ.

Cô ta cầm lá thư lên đặt trước ngực, sau đó chậm rãi ăn hết bữa tối, khóe mắt đuôi mày đều tràn ngập sung sướng.

Dương Tam xoa xoa huyệt thái dương, tối hôm qua cô bị tiếng sáo du dương của Từ Xuân Thâm đưa vào giấc ngủ. Khoảng thời gian gần đây cô đều dùng phương thức này để tu luyện. Đương nhiên, trước khi đi ngủ, Dương Tam cũng không quên bố trí kết giới xung quanh cô.

Cô bước xuống giường, cảm nhận được kết giới mà cô bố trí dính chút hơi thở của người khác. Do đó đêm qua có người đến chào hỏi cô ư? Không, không thể dùng hai chữ chào hỏi, đêm khuya chạy đến phòng con gái nhà người ta, chắc chắn là có ý đồ xấu.

Dương Tam bấm tay tính toán một chút, mọi thứ đều hướng về vị tử tước Richard kia.

Ánh mắt cô trở nên lãnh lẽo, dám can đảm có ý đồ với cô, đúng là chán sống rồi!

0.11335 sec| 2404.203 kb