Ngày hai mươi hai tháng hai, Dương Tam bắt đầu bước lên con đường xuất ngoại. Dựa theo hành trình mà Doãn Văn Giác sắp xếp, đầu tiên bọn họ sẽ đáp máy bay đến nước M, sau đó lên một con tàu du lịch xa hoa trải qua chuyến đi năm ngày bốn đêm. Chủ nhân của tàu du lịch chở khách định kỳ này là một Hoa Kiều tên Mao Khang Nhạc, năm năm trước người này đã bỏ ra một trăm triệu nhân dân tệ mua lại con tàu này. Mao gia kinh doanh ngọc thạch, nghe nói đã từng mua được một quặng đá quý, dựa vào nó mà kiếm lời không ít, trở thành phú hào nổi danh một phương, thậm chí còn kết giao cùng giới quý tộc ở nước M và nước Y.

Doãn gia và Mao gia cũng có hợp tác làm ăn nên Doãn Văn Giác dứt khoát chọn đi tàu du lịch chở khách định kỳ này của Mao gia. Tàu du lịch của Mao gia chủ yếu chiêu đãi phú hào, đãi ngộ khác xa so với các tàu du lịch khác, hơn nữa cũng không có nhiều hành khách. Mao gia lắm tiền nhiều của, còn mời một dàn nhạc quốc tế đến đây diễn tấu.

Tuy rằng mấy ngàn năm trước Dương Tam đã từng gặp qua người nước ngoài, nhưng cũng không thấy nhiều; nào giống như hiện tại, từ sau khi đến nước M, nơi nào cũng có người nước ngoài. Ngay cả trên chuyến tàu này, cũng không thiếu những tuấn nam mỹ nữ ngoại quốc tóc vàng mắt xanh.

Cô đứng trên mũi tàu, thưởng thức phong cảnh khác với Hoa Hạ.

“Vị tiểu thư xinh đẹp này, cô cũng thích ngắm biển sao?” Một giọng nói đầy từ tính vang lên, nhưng lại là tiếng Hoa Hạ tiêu chuẩn.

Dương Tam quay đầu, đối phương là một người đàn ông anh tuấn tóc đen mắt xanh nhìn về phía cô lộ ra nụ cười phong lưu, khí chất bất cần đời như vậy rất dễ dàng hấp dẫn những thiếu nữ tình đậu sơ khai, chỉ là trên người hắn có mùi máu tươi nhàn nhạt khiến Dương Tam khẽ nhíu mày.

Dương Tam lạnh nhạt đáp: “Đúng vậy.”

Người đàn ông chạm phải cái đinh lạnh vẫn không bỏ cuộc, ngữ khí ôn nhu giới thiệu cho cô phong cảnh xung quanh:

“Phía trước là trung tâm của vùng biển này, nếu từ trên vệ tinh nhìn xuống sẽ thấy hòn đảo nhỏ kia còn có hình trái tim, là một thánh địa tình yêu vô cùng nổi tiếng. Truyền thuyết kể lại rằng, các đôi tình lữ từng đính ước trên hòn đảo kia nhất định sẽ được thần tình yêu chúc phúc.”

Dương Tam không có chút hứng thú nào với nơi gọi là thánh địa tình yêu kia, cô chỉ quan tâm một vấn đề duy nhất.

“Trên hòn đảo nhỏ có món gì ngon không?”

Mỹ nam ngoại quốc ngẩn ra một chút, sau đó rất nhanh liền phản ứng lại: “Nếu cô muốn ăn ngon, tay nghề của đầu bếp nhà tôi cũng không tồi, không biết tôi có được vinh hạnh này hay không?” Đôi mắt kia giống như có ma lực khiến lòng người say đắm.

Dương Tam lại không cho là đúng, còn có thể ăn ngon như mấy món ăn do Từ Xuân Thâm làm ư?

Mỹ nam ngoại quốc ân cần một hồi lâu, thấy Dương Tam vẫn không phản ứng, cuối cùng sờ sờ mũi, tự tìm cho mình một bậc thang đi xuống:

“Nếu tiểu thư xinh đẹp muốn ngắm biển, tôi cũng không tiếp tục ở lại quấy rầy cô, hẹn gặp lại.” Hắn phong độ nhẹ nhàng hành lễ, sau đó rời đi, tư thế ưu nhã không thể bắt bẻ. Khi hắn xoay người, không tự giác liếm môi.

Dương Tam lại đang phát ngốc, nên nói như thế nào nhỉ, tướng mạo người đàn ông này có điểm kỳ quái, cô không nhìn thấy tương lai trên gương mặt hắn, giống như nhân sinh của hắn bị đình trệ. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy kiểu tướng mạo này. Bất quá cũng có thể là do tướng mạo của người nước ngoài không giống với người Hoa Hạ. Thủ pháp bói toán của cô chưa chắc phù hợp với bọn họ.

Tiếng lộc cộc phát ra từ giày cao gót vang lên, dường như âm thanh kia đang hướng về phía cô.

Dương Tam xoay đầu, nhìn thấy một thiếu nữ mặc váy dài đi đến chỗ cô, biểu cảm gương mặt rõ ràng là không mấy vui vẻ.

Thiếu nữ đi đến trước mặt Dương Tam, dùng ánh mắt tràn ngập cảm giác ưu việt nhìn chằm chằm cô: “Dân thường thì phải có tự giác của dân thường, đừng nghĩ bám vào giới quyền quý. Bằng không ở bên này chết như thế nào cũng không biết.”

“Những nhân vật như tử tước Richard, đối với dân thường như cô nhiều nhất cũng chỉ là vui chơi qua đường mà thôi.”

Sự tình vừa nhìn đã hiểu rõ, cô gái này thầm mến vị tử tước Richard vừa bắt chuyện với cô, đợi đến khi người nọ vừa rời đi liền vội vàng chạy tới tuyên thệ chủ quyền.

Dương Tam liếc mắt nhìn cô ta một cái, một trận gió vô cùng mãnh liệt thổi đến, hơn nữa cô ta mặc một chiếc váy bồng bềnh nên bị ngọn gió trực tiếp thổi ngã từ trên thuyền xuống.

Thiếu nữ kia phát ra tiếng thét chói tai, thân mình nghiêng ngã sau đó rơi xuống biển, không ngừng giãy giụa như vịt cạn trong nước, vô cùng chật vật, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ.

Loại du thuyền xa hoa như thế này đương nhiên không thể thiếu nhân viên cứu hộ, 24/7 đều sẽ có người tuần tra, bởi vậy sau khi cô gái kia ngã xuống, rất nhanh liền được người cứu lên. Gương mặt trang điểm tinh xảo giờ đây trở nên lem luốc, cả người run rẩy, vẻ mặt sợ hãi, không còn tâm trạng đi tranh giành tình cảm.

Dương Tam cũng chỉ cho cô ta một chút giáo huấn nhỏ mà thôi, nếu không cô có rất nhiều biện pháp khiến cô ta không thể rời khỏi bờ biển này. Miệng cô ta quá thối, vậy thì đưa cô ta xuống biển dùng nước biển rửa sạch miệng cô ta. Cô luôn là người có thù tất báo, không bao giờ để bản thân chịu chút nghẹn khuất nào cả.

Động tĩnh bên này rất nhanh liền hấp dẫn những người khác, ngay cả Mao Khang Nhạc đang nói chuyện hợp tác kinh doanh với Doãn Văn Giác cũng chạy đến:

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Dương Tam nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Có thể là cô ấy quá mảnh mai nên bị gió thổi rơi xuống biển.”

Khóe miệng Doãn Văn Giác giật giật nhưng không hé răng, chỉ là trong lòng vô cùng hoài nghi chuyện này khẳng định có liên quan đến lão đại.

Cậu ta nhìn thiếu nữ được vớt lên trông hết sức chật vật, lắc đầu: Lớn lên cũng khá xinh đẹp, đáng tiếc là không có mắt nhìn người. Chọc phải ai không chọc, một hai lại chọc phải lão đại, chỉ uống mấy ngụm nước biển đã may mắn lắm rồi.

0.09126 sec| 2398.055 kb