Thích Ngọc Tú vô cùng hứng thú: “Anh cả, vẫn có rất nhiều chữ anh không biết......"

Anh cả: “Mau ra ăn cơm thôi"

Anh vô cùng nghiêm túc: “Đi thôi, đi thôi.

Hai anh em từ trong phòng bước ra, trong tay Thích Ngọc Tú cầm theo một cái phong thư. Cô em út nhìn chằm chằm, bĩu môi, thầm nghĩ nhất định là anh cả cho tiền chị hai. Cô em út ghen ghét nhìn chằm chằm, hận không thể chiếm làm của riêng.

Tuy nhiên, cô em út còn chưa kịp mở miệng, đứa con nhỏ của cậu em út đã tò mò hỏi: “Dì hai, dì đang cầm cái gì vậy?"

Thích Ngọc Tú mở ra cho cậu bé xem, nói: “Đây là tem đó. Có đẹp không?"

Đứa nhỏ... thật sự không có hứng thú.

Cậu bé thành thật lắc đầu: “Trông rất khó coi.

Thích Ngọc Tú:

Thích Ngọc Tú yên lặng đem tem cất vào.

Cô em út thở phào nhẹ nhõm.

Cô em út lại ghét bỏ nhìn về phía anh cả, cảm thấy quả nhiên là càng có tiền thì càng mọi, bỏ tiền lấy loại đồ vật này làm gì? Có thể dùng làm gì chứ.

Mặc dù tức giận nhưng cô em út cũng sáng suốt không nói ra.

Mọi người cùng nhau ngồi vào bàn, người trong nhà nhiều, người lớn và trẻ nhỏ ngồi riêng một bàn, lớn nhất chính là vợ chồng anh cả và vợ chồng Thích Ngọc Linh, Thích Ngọc Tú chỉ có một mình, chồng của cô em út cũng không đến, Trụ Tử bởi vì đã đi làm cho nên cũng ngồi cùng bàn này.

Mọi người cầm đũa ăn cơm.

Không có cái gì quan trọng bằng việc ăn cơm.

Trên bàn cơm không ai nói lời nào, mọi người đều mau chóng gấp thức ăn, sợ bản thân mình sẽ ăn sau. Thành thật mà nói bữa cơm này, đồ ăn cũng ngon hơn quá khứ một chút. Chỉ cần có thịt đã đủ khiến người ta vui sướng rồi.

Cả một năm cũng chỉ có ăn tết mới có thể ăn ngon một chút.

Tuy nhiên cũng tùy người, ví dụ như Đường Kiến Nghiệp, đương nhiên sẽ không tranh đoạt cái gì, chỉ ăn đơn giản một vài miếng lót dạ, chủ động hỏi thăm: “Em hai, cái áo bông này của mấy đứa con em chính là được quyên tặng sao?"

Chuyện này đã lan truyền khắp công xã bọn họ.

Thích Ngọc Tú gật đầu: “Đúng vậy chính là cái áo này đó ạ.

Thật ra lúc bọn họ tới, mọi người đều cảm thấy quần áo ba đứa con nhà cô mặc thật sự rất tốt, nhìn cũng rất ấm áp, hai vợ chồng già và cô em út lại thấy lần này Thích Ngọc Tú quá mạnh mẽ, thật ra không dám lập tức mở miệng hỏi, còn anh cả thì không để ý thấy.

Tuy nhiên, lời này của Đường Kiến Nghiệp lại làm người ta cảm thấy kinh ngạc.

Anh cả tò mò: “Quyên tặng gì vậy?"

Thích Ngọc Tú: “Có một cô gái điều kiện cũng khá tốt đến thôn em. Năm ngoái có một khoảng thời gian mưa to liên tục, cô gái ấy quyên tặng cho tất cả những đứa nhỏ dưới mười sáu tuổi ở thôn em, mỗi đứa một cái áo bông"

“Cái gì cơ!"

Mọi người dường như đều đồng loạt lên tiếng, tất cả đều kinh ngạc.

Thích Ngọc Linh thấy em gái nói vô cùng đơn giản, nhanh chóng nói: “Chuyện này em ấy nói một chút cũng không thêm bớt. Phải nói, công xã chúng ta không ai là không biết......"

Hai cái công xã có chút khoảng cách cho nên tin tức này không lan truyền tới, Thích Ngọc Linh lập tức hứng thú, vội vàng mở miệng. So với sự lý giải sáng tỏ và đơn giản của Thích Ngọc Tú, Thích Ngọc Linh giải thích lại vô cùng tinh tế và có vẻ như đang kể chuyện xưa.

Mọi người nghe xong liên tiếp kinh ngạc cảm thán, không thể tin được trên đời này còn có chuyện như vậy.

Cũng cùng bộ dạng đó, anh cả và chị dâu cả cũng đều kinh ngạc, bọn họ nói: “Là quần áo này sao?” Thích Ngọc Tú gật đầu: “Đúng vậy ạ"

Chị dâu cả không quan tâm đến chuyện ăn cơm, đi qua sờ soạng áo bông của mấy đứa nhỏ, cảm thán: “Đây thật sự là đồ tốt.

Thích Ngọc Tú gật đầu: “Đúng vậy ạ.

Cô nói: “Em muốn cái lớn một chút, như vậy mấy đứa nhỏ có thể mặc được vài năm.

“Như vậy cũng phải Ngược lại, anh cả có vẻ hơi nhíu mày, nói: “Có nói là ở quân đội nào không?"

Thích Ngọc Tú: “Em cũng không biết, sao anh lại hỏi vậy?"

Anh cả: “Sao anh cảm thấy chuyện này không được hợp lý?"

847 chữ

0.16199 sec| 2385.445 kb