Nói cho cùng, ở trong quân đội, anh vẫn là người có chút khôn khéo, mọi người đều cảm thấy bọn họ giỏi, nhưng anh cả biết, bất luận là ở nơi nào, vật tư đều rất hút hàng. Không có lúc nào là không hút hàng.

Làm sao có thể lập tức điều động được nhiều đồ như vậy?

“Vậy có gì đó không đúng sao? Xem ra người này cũng có khả năng tương đối lớn phải không?” Bà Thích nghe vậy cũng bắt đầu kích động, bà nói: “Nếu mẹ là người nhà vứt bỏ cô gái kia, chắc là tiếc đứt ruột.

Thích Ngọc Tú: “Em không cảm thấy có gì không đúng ở đây cả, có thể có chuyện gì không đúng chứ? Cuộc sống của chúng ta quá khốn khổ, nhưng vẫn luôn có những người quá giàu có. Hơn nữa, người ta cũng không làm gì cả, chủ yếu chỉ là quan tâm chăm sóc mấy đứa nhỏ. Nếu chỉ vì người ta có lòng nhân hậu mà chúng ta lại đi nghi ngờ họ thì không tốt lắm đâu."

Anh cả: “Đúng là nói như vậy, nhưng mà......"

Chị dâu cả đẩy anh cả một cái, nói: “Chuyện lớn như vậy, cả công xã đều biết, nếu thật sự có vấn đề thì đã sớm điều tra ra, còn cần anh lo lắng sao?"

Thích Ngọc Tú: “Đúng vậy. Công xã đã đến bên chỗ em rất nhiều lần, nhưng không nghe nói có vấn đề gì cả"

Cô biết ngay việc quyên tặng của Khương Việt sẽ không đơn giản như vậy, cũng may, Khương Việt vốn dĩ chính là có lòng hảo tâm, cô ấy không xuất hiện ở đây thì sẽ không xảy ra vấn đề.

“Với lại, năm nay công xã chúng ta xảy ra không ít chuyện như vậy, mới đây Tế Ninh nhà ta......"

“Hả? Còn có chuyện tốt như vậy sao?"

Tế Ninh tự hào nói: “Là do cháu đã làm việc tốt.

Anh cả bỗng nhiên hoảng hốt, trong lòng tự hỏi quê nhà giàu có đến như vậy sao?

Một hành động nhỏ cũng có thể nổi tiếng.

Chị dâu cả lại nhớ đến một chuyện khác, hỏi: “Em gái lớn, đứa con lớn nhà chị nay cũng lớn tuổi rồi, mấy năm nay cũng nên đi xem mắt. Chị muốn gom góp cho con bé một chút đồ, em gái lớn, em rể, chị muốn hỏi một chút, ở bên kia Cung Tiêu Xã có thứ gì tiện nghi không...."

Đường Kiến Nghiệp là một lãnh đạo nhỏ ở Cung Tiêu Xã, muốn mua đồ tốt thì tìm anh ấy là không sai.

Đường Kiến Nghiệp: “Năm ngoái nguyên liệu của Cung Tiêu Xã đều đã bán hết, nếu chị dâu muốn, sau này nếu gặp em sẽ lưu ý cho chị"

"Cam on em.""

Đường Kiến Nghiệp xua tay: “Không có gì mà phải cảm ơn, nếu chị muốn mua vải dệt, về quê mua cũng là hợp lý. Em ở Cung Tiêu Xã dù sao cũng có thể tìm được một ít. Nhưng mà tóm lại vẫn phải đợi. Nếu chị muốn tiết kiệm tiền thì em khuyên chị nên đến chợ đen ở công xã chúng ta xem qua một lần"

“Chợ đen sao?"

Đường Kiến Nghiệp gật đầu, nói: “Chợ đen ở công xã chúng ta cứ cách một khoảng thời gian sẽ có những nguyên liệu với màu sắc và hoa văn khá đẹp, giá cả có thể so sánh với Cung Tiêu Xã, nhưng mà ở đó không cần phải có phiếu, hơn nữa màu sắc và hoa văn rất đặc biệt. Lần nào bán cũng đều cung không đủ cầu. Ai cũng muốn mua được nó."

Chị dâu cả lập tức nghĩ đến khối nguyên liệu mà Thích Ngọc Tú gửi cho bọn họ, suy đoán chắc cũng là như vậy, lập tức có hứng thú: “Như vậy thật sự rất tốt! Chị phải đến đó xem thử” Mặc dù có người vẫn nói chợ đen không tốt, nhưng anh cả cũng không phải là người cổ hủ, anh nói: “Chờ anh đi cùng em, em đi một mình anh không yên tâm.

Chị dâu cả mỉm cười và gật đầu.

“Hàng hóa trong chợ đen ở công xã chúng ta rất đa dạng, trước đây còn có bán đồng hồ, hoàn toàn không cần phiếu nên tranh cướp rất điên rồ"

“Chà, vậy giá cả chắc là rất hợp lý"

“Cũng không hẳn là vậy"

Mọi người bắt đầu nhao nhao bàn tán, chỉ có Thích Ngọc Tú lặng lẽ yên tĩnh như một con chim cút, lúc này cô nên im lặng.

Quả nhiên không ngờ rằng anh Uy này mua bán lại nổi như vậy.

Nổi như vậy Thích Ngọc Tú lại có chút sợ hãi, cô sợ chính mình sẽ rước lấy phiền phức, nhưng mà suy nghĩ cẩn thận một chút, cũng không phải cô thường xuyên xuất hiện ở đó. Vẫn phải nên cẩn thận hơn.

834 chữ

0.17648 sec| 2388.578 kb