“Đừng kêu anh!” Thích Đại Bảo cảm thấy đầu óc ong ong, thằng bé gõ lên trán mình, nói: “Em cứ đi theo anh là được rồi."
Đứa em gái họ này thật sự quá ồn ào, lúc này, Thích Đại Bảo nhìn em gái của mình, cảm thấy nếu so sánh với em gái họ thì em gái của mình thật xứng đáng được gọi là người yên tĩnh.
Sau này, thằng bé muốn cưới một người vợ ít nói!
Nhất định là vậy!
Bọn trẻ cùng nhau lên đến đỉnh núi, đỉnh núi bên này không cao như đỉnh núi chỗ nhà Bảo Châu. Tuy nhiên, dãy núi Đông Bắc dường như kéo dài đến vô tận, thật sự cũng có những con đường. Chưa biết chừng từ đây cũng có thể đi về nhà. Nhìn thấy ngôi miếu hoang đã gần trong gang tấc, bọn trẻ lập tức ríu rít hẳn lên.
Tiểu Bảo Châu càng tò mò ngó trái ngó phải, chỉ muốn lập tức xuất hiện ma trơi hoặc là tiếng khóc.
Bảo Châu: “Chúng ta còn không mau đi vào thôi?"
Thích Đại Bảo trợn tròn hai mắt, không dám tin: “Đi vào sao? Không phải chúng ta chỉ tới đây nhìn một cái thôi sao? Tại sao lại muốn đi vào?"
Hai mắt Tiểu Bảo Châu còn mở to hơn thằng bé, càng không dám tin: “Không đi vào thì chúng ta nhìn cái gì? Xem bên ngoài sao?"
Rất nhanh chóng, Tiểu Bảo Châu lộ ra vẻ mặt trầm lặng, chậm rãi nói: “Anh họ có phải là anh sợ không?"
Thích Đại Bảo lập tức nổi giận: “Em nói bậy!"
Tiểu Bảo Châu kiên định nói: “Vậy tại sao anh không dám đi vào?"
Cô bé lại nói thêm: “Tới thì cũng đã tới rồi.
Trên đời này, bốn chữ tới cũng tới rồi là thấm thía nhất.
Hai đứa con trai của anh cả nhà họ Thích cũng ỷ vào việc chị gái không tới, quát to: “Đúng vậy, tới cũng tới rồi, vào xem thử đi! Bảo Châu không sợ, chúng ta là con trai sao có thể thua kém một đứa con gái chứ."
Tới cũng tới rồi thật đúng là câu nói được sử dụng nhiều nhất mà.
Chiêu khích tướng này quả nhiên có tác dụng.
Thích Đại Bảo: “Anh sợ cái gì, anh có thể sợ cái gì chứ! Đi thôi, anh dẫn mấy đứa đi vào.
Một đám em trai, em gái ở cùng thôn như một đàn chim cút nhỏ, cảm thấy những người này nhất định là điên rồi, nếu không tại sao lại dám đâm đầu vào một chỗ như vậy. Nhưng vẫn như mọi khi, thiểu số phục tùng đa số.
Thích Đại Bảo: “Đi thôi"
“Chỗ này có tên là gì?” Bảo Châu nghiêm túc hỏi.
Tuy nhiên thật ra bọn trẻ cũng không biết, bọn chúng chỉ biết, lúc mình còn chưa được sinh ra, ở đây đã có cái miếu cũ nát như vậy, đây cũng không phải là do lúc trước bị đập phá mới biến thành bộ dạng điêu tàn như thế này.
Theo như lời kể của các cụ già trong thôn, cách đây khoảng ba bốn chục năm thì đã không có ai ở đây, sau đó lại bắt đầu xuất hiện ngày càng nhiều những lời đồn đại về quỷ phá phách, cho nên người trong thôn đều không đến đây. Cho dù là người to gan thế nào, cũng không dám đến đây. Nguyên nhân chính là như vậy, tin đồn càng ngày càng nhiều, càng ngày càng đáng sợ, cho nên càng không có người nào dám đến.
Tiểu Bảo Châu không thể tiếp tục nghe những lời như thế, thở dài một hơi, càng cảm thấy có hứng thú.
Trong Tiếp cận khoa học mỗi câu chuyện xưa cũng đều có chút thần bí. Tiểu Bảo Châu nắm chặt tay, lên tinh thần nói: “Đi thôi, em cảm thấy chúng ta có thể làm được"
Bọn trẻ lẳng lặng nhìn cô bé, trong lòng nói: Cô bé có thể nhưng người khác thì không thể.
Thích Đại Bảo lại chân thành bày tỏ cảm xúc của mình: “Em họ, em có cảm thấy em là một đứa ngốc to gan không?"
Tiểu Bảo Châu: “Hừ!"
Ngốc to gan cũng không phải là cánh nói khen ngợi.
Cô bé làm người dẫn đầu, ưỡn cao ngực tiến vào bên trong.
Cái ngôi miếu này chắc cũng đã tồn tại nhiều năm, tường đã đổ nát, còn có vài cái hố nhỏ, có thể là bị người ta đào, cũng có thể là do lâu năm không được tu sửa, không còn ra hình dạng gì nữa, đến nỗi cửa chính cũng đã sớm không còn, thật giống bộ dạng “gậy ông đập lưng ông” Thích Nhị Bảo nói: “Anh nghe bà nội kể, vốn dĩ chỗ này có cái cửa, nhưng mà Cẩu Thặng trong thôn bởi vì nhà nghèo, nên đến đây trộm cửa về xây nhà, kết quả cái cửa này sập xuống, làm hắn bị gãy mất hai cái răng cửa"
834 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo