“Bảo Nhạc, chị chờ em, mau chạy nhanh lên nha!"

Tiểu Bảo Châu vẫn còn nghĩ đến em trai mình, nhưng Bảo Nhạc xua tay, nói: “Chị đi tìm con thỏ đi, em sẽ không tụt lại phía sau đâu.

Tiểu Bảo Châu lắc đầu: “Không được, chị là chị gái của em, chị phải chờ em chứ.

Tiểu Bảo Sơn: “Chúng ta nắm tay nhau, anh nắm tay Bảo Châu và Bảo Nhạc"

“Vâng!"

Hai đứa nhỏ đều vui vẻ.

Bảo Sơn cũng rất thích tới đây chơi, không ai nói cậu bé nói chuyện nhạt nhẽo, mọi người đều cùng chơi với nhau.

“Đừng chạy quá nhanh, cẩn thận đó"

“Vâng!"

Mấy đứa trẻ cùng nhau chạy.

“Nhiều người như vậy, con thỏ cũng bị dọa chạy mất......"

“Chúng ta đi đâu đây?"

Thích Đại Bảo làm “chủ”, thằng bé nhìn trái nhìn phải, nói: “Mọi người có muốn đi học hỏi một chút không?"

Tất cả lập tức lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

Thích Đại Bảo: “Ở bên này đỉnh núi của chúng ta có cái miếu, mặc dù bây giờ không có ai ở đó nhưng bên trong rất đặc biệt."

Thằng bé ra vẻ thần bí kể chuyện: “Nghe nói có người xây nhà, đi dọn gạch thì bị mất tích, nơi đó linh nghiệm lắm.

Ba anh em Tiểu Bảo Châu: “? ??” “Nhưng mà, mẹ nói không thể đến đó, ở đó có quỷ phá phách"

“Thật là một đứa trẻ nhát gan. Thích Đại Bảo kiên định: “Chúng ta có nhiều người như vậy mà!"

Quả thật là có rất nhiều người, ba đứa con của cậu con út nhà họ Thích, ba anh em Bảo Sơn, Bảo Châu, hai đứa con của cô con út nhà họ Thích, nhà Thích Ngọc Linh thì buổi chiều Trụ Tử không đi theo, chỉ có Văn Tử và Tế Ninh. Hơn nữa còn có hai đứa con của anh cả nhà họ Thích...... Tổng cộng có mười hai người.

Thích Đại Bảo chống nạnh, vô cùng kiêu ngạo: “Trả lời một câu có đi hay không!"

Trước nay Tiểu Bảo Châu đều nổi tiếng là cái đứa hay cổ động, cô bé giơ tay: “Đi đi đi!"

Tiểu Bảo Châu là một đứa không sợ làm chuyện lỗ mãng, vẫn là một đứa bé vô cùng hiếu kỳ. Còn anh của cô bé là một người anh trai tốt, luôn đi theo em gái vô điều kiện, bằng chứng là, em gái vừa nói đi, cậu bé cũng lập tức giơ tay: “Em cũng đi!"

“Vậy chúng ta cùng đi!” Không cần biết những cái khác như thế nào, tất cả đều phải đi. Nghe rất nhiều lời đồn về quỷ, nhưng thật ra mọi thứ đều an tĩnh như gà. Chẳng qua thiểu số phục tùng đa số luôn được áp dụng mọi lúc mọi nơi.

Bây giờ cũng vậy, mọi người nắm tay nhau, mạnh mẽ bước từng bước đi về ngôi miếu trong núi.

Tiểu Bảo Châu: “Quỷ phá phách là cái gì?"

“Chính là đột nhiên sẽ xuất hiện tiếng khóc giống như tiếng gió.

Ánh mắt Tiểu Bảo Châu sáng lên: “Cái này em biết!"

Thích Đại Bảo và mấy đứa nhỏ khác: “? ??"

Tiểu Bảo Châu: “Cái này không phải quỷ phá phách, em không sợ! Đi đi đi, em muốn xem Thích Đại Bảo: “......"

Em có phải là con gái không vậy?

Em không sợ sao?

Thằng bé lại tăng thêm phần hù dọa người khác, nói: “Kế bên đó còn có ma trơi.

Hai mắt Tiểu Bảo Châu càng sáng hơn: “Cái này em cũng biết!"

Cô bé vui vẻ nói: “Cái này cũng không phải quỷ phá phách, đây là có nguyên nhân, là bởi vì......

Blah blah, cô bé nói một cách nhiệt tình, nhưng Thích Đại Bảo và mấy đứa nhỏ khác hoàn toàn không hiểu. Nhưng mà không cần biết có hiểu hay không, vẻ mặt bọn họ đều có chút hoang mang, rốt cuộc thì Bảo Châu đang nói cái gì vậy? Tại sao cô bé lại không sợ hãi?

Không chỉ Bảo Châu không sợ hãi, mà Bảo Sơn cũng không sợ hãi, Bảo Nhạc cũng không sợ hãi.

Trong lúc nhất thời, bọn họ còn có chút hưng phấn.

Thì ra bọn họ đã xem qua “Tiếp cận khoa học”.

Nhưng mà vẫn chưa cảm nhận được “hiện tượng” phi thực tế đó.

Bọn họ muốn đi!

“Đi!” Bọn họ lập tức bước đi, vội vã và nhẹ nhàng hơn.

Thích Đại Bảo bắt đầu có chút hoang mang hơn, đường lên núi hơi xa, mấy đứa nhỏ trở nên im lặng hơn, nhưng điều đó không hề gây trở ngại một chút nào đến việc Tiểu Bảo Châu nói chuyện liên tục.

“Anh họ, có phải mọi người thường xuyên tới đây không?"

“Anh họ, bên này mọi người có một chỗ thần kỳ như vậy, tại sao anh không sớm nói cho em biết?” “Anh họ......"

864 chữ

0.11757 sec| 2395.617 kb