Lúc này anh cả đột nhiên ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn qua Thích Ngọc Tú, Thích Ngọc Tú giật mình, thầm nghi ngờ anh cả đã nhìn ra điều gì đó.

Quả nhiên, Thích Ngọc Tú ra ngoài đi nhà xí, vừa ra thì thấy anh cả đứng cách đó không xa, cô xoa xoa tay, nói: “Anh à, đi nhà xí còn phải xếp hàng sao?"

Anh cả: “Không phải là anh đang chờ em. Thích Ngọc Tú nhướng mày.

Anh cả: “Em biết người ở chợ đen sao?"

Thích Ngọc Tú vội vàng nói: “Em đâu có quen biết ai. Em thật sự không biết! Em chỉ bán cố định cho một người, thậm chí còn giả vờ là một người đàn ông, thật sự không thể coi là quen biết"

Anh cả thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy vừa rồi em khẩn trương cái gì?” Thích Ngọc Tú nói nhỏ: “Không phải em cũng chuyển nguyên liệu sao?"

Cô nói mơ hồ, nửa thật nửa giả, anh cả cho rằng cô đang nói chuyện mình đi mua vải dệt, nói: “Lá gan nhỏ như vậy còn chạy ra chợ đen, em vẫn nên ít đi lại đi, anh thấy lá gan em cũng rất nhỏ” Thích Ngọc Tú gật đầu: “Em biết rồi mà"

Lúc này trong lòng Thích Ngọc Tú thật sự cảm thán, may mắn anh cả cô chỉ là một phụ bếp, nếu anh làm ở một vị trí đặc thù nào đó, thì một chút tính toán này của cô nhất định đừng mong giấu diếm được ai. Cảm ơn anh phụ bếp.

Hai anh em không thảo luận nhiều nữa, mấy đứa nhỏ càng không sợ lạnh, nhanh như chớp lại chạy ra ngoài, mấy người lớn trong nhà cũng nói chuyện riêng. Thật may, mọi người đều trưởng thành công.

và thành công, người để cho người khác không yên tâm chính là Thích Ngọc Tú, cô cũng đã thành “Linh Nhi, Tú Nhi, hiếm khi anh cả các con trở về một lần, tối nay đều ở lại đây đi.” Ông Thích đề nghị, đứng trước mặt con trai trưởng, ông cũng rất nể tình. Dù sao thì ông vẫn phải trông cậy con trai trưởng chu cấp tiền để mua đồ gia dụng.

“Được thôi ạ."

Vừa bước vào cửa thì cậu con út nhà họ Thích nghe thấy, lập tức không hài lòng, đây là ‘ăn của nhà bọn họ.

Đường Kiến Nghiệp là người thông minh khôn khéo, anh ấy nói: “Con đến công xã xem thử có thể mua được thứ gì không"

Tất cả bọn họ đều đã lường trước, mặc dù thường ngày vẫn hay qua lại, nhưng năm nay cậu cả trở về, ít nhiều vẫn sẽ có chút khác biệt. Mặc dù hiện tại những thứ đó ở Cung Tiêu Xã đều đóng cửa, nhưng lúc này chợ đen chắc vẫn còn mở cửa.

Còn có thể buôn bán chút gì đó thì vẫn muốn mở cửa.

Đường Kiến Nghiệp vừa bước ra khỏi cửa, đã bị Tế Ninh phát hiện, thằng bé lập tức hỏi: “Cha, cha đi đâu vậy?"

Còn chưa để Đường Kiến Nghiệp trả lời, thằng bé đã nói câu tiếp theo: “Con cũng muốn đi cùng"

Đứa trẻ xui xẻo này thật sự rất thích theo đuôi.

Đường Kiến Nghiệp đang định đi chợ đen mua ít cá và thịt, nào dám dẫn theo một đứa nhỏ, vội vàng nói: “Bất kể là ai cũng không được đi theo Một đám trẻ con với ánh mắt trông mong, quả thật giống như một bầy thú nhỏ.

Đường Kiến Nghiệp do dự một chút, nói: “Cha trở về sẽ mang kẹo cho các con.

“Dượng cả là tốt nhất!"

“Dượng cả tốt nhất"

Bọn nhỏ bắt đầu ồn ào, Bảo Châu nói: “Dượng cả nhớ trở về sớm nha.

Đường Kiến Nghiệp bật cười, nói: “Được rồi.

Đường Kiến Nghiệp muốn đi ra ngoài, cậu em út nhanh chóng đuổi theo, nói: “Anh rể, em đi cùng anh"

Không phải vừa rồi không vui sao.

Thích Ngọc Linh trợn mắt, nói: “Người nào vậy?"

Mặc dù là nói như vậy, nhưng mấy anh chị em khó khăn lắm mới được ở cùng nhau, đương nhiên muốn nói chuyện tán gẫu nhiều một chút. Sau khi buổi sáng thuận lợi bắt được thỏ, buổi chiều bọn nhỏ lại vui vẻ lên núi.

Bọn chúng cảm thấy một con thỏ thì không tính là gì, còn có những con thỏ con đang chờ đợi bọn nhóc.

Tuy nhiên bởi vì buổi sáng bọn họ thu hoạch được nhiều, dẫn tới buổi chiều trên núi xuất hiện không ít người lớn và trẻ nhỏ. Tế Ninh đã quen thuộc với điều này, khua tay múa chân, hô lên: “Chúng ta xông lên đi!” Lớn bé đều cùng nhau chạy lên núi, Tiểu Bảo Nhạc chạy chậm, nhưng cũng không bị tụt lại phía sau.

841 chữ

0.10009 sec| 2393.5 kb