“Mấy cụ già trong thôn đều nói, hai cái răng cửa của hắn để lại đây để đổi lấy hai miếng ván cửa. Miệng hắn thiếu hai cái răng cửa cũng giống như cái cửa chính này vậy......"

Tiểu Bảo Châu: “Ồ thật là hay"

Tuy rằng cô bé ngạc nhiên như vậy nhưng cô bé vẫn không hề sợ hãi.

Thích Nhị Bảo:

Không biết từ khi nào, người dẫn đầu lại biến thành ba anh em Tiểu Bảo Sơn, Tiểu Bảo Châu và Tiểu Bảo Nhạc, ba người đều không sợ nên đi tuốt đằng trước. Tuy nhiên, thật ra cũng không có gì đáng sợ, nơi này chỉ có vẻ rách nát, ngoài ra hoàn toàn không cảm thấy có gì cả.

Tiểu Bảo Châu chưa từng đi đến một ngôi miếu hay một ngôi chùa nào, nhưng bọn họ đã xem qua Thiếu Lâm Tự, so với Thiếu Lâm Tự thì nơi này quả thật là quá rách nát, cô bé hỏi: “Còn có thể đi vào bên trong không?"

Thích Đại Bảo lắc đầu, thằng bé không biết.

Tiểu Bảo Châu cứ như vậy, một tay nắm anh trai, một tay nắm em trai, đi tới đi lui, nhìn ngó khắp nơi, cái miếu này được chia thành sân trước sân sau, phía trước hình như là nơi lễ Phật, phía sau là chỗ dừng chân. Đương nhiên, đã trải qua vài thập niên, chỗ này đã không thể nhìn ra được nữa. Cửa sổ thì không có, cửa chính thì chỉ cần chạm một cái là xiêu vẹo, trong phòng không nhận được ánh sáng mặt trời từ năm này qua năm khác, tất cả đều nồng nặc mùi ẩm mốc.

Tiểu Bảo Châu không đợi tiếng khóc cũng không đợi ma trơi, cô bé dạo tới dạo lui, nhìn mạng nhện, tấm tắc nói: “Nơi này không nhất thiết là có quỷ, nhưng nơi này nhất định có người."

"Ha......"

Mọi người đều bày ra vẻ mặt ghét bỏ.

Tiểu Bảo Châu hơi nghiêng đầu, nói: “Nếu là chùa miếu, tại sao không có tượng Phật?"

Tiểu Bảo Châu cảm thấy khó hiểu.

Thích Nhị Bảo: “Bị người ta trộm...... Nhiều năm trước đã bị người ta trộm, lúc ông bà còn trẻ tuổi có nghe nói, chính là vì bị người ta trộm nên mới có quỷ phá phách Cô bé ấy rất nghiêm túc.

Tiểu Bảo Châu: "

Cô bé đột nhiên phát hiện, người chị họ này thật sự rất giống chị Điềm Nữu, dường như cái gì cũng biết.

Mặc dù anh họ Đại Bảo cứ luôn miệng kêu quát, nhưng hỏi cái gì cũng không biết, thật sự giống như một cái chày gỗ, còn Nhị Bảo thì khác, cái gì cũng biết rất rõ.

Tiểu Bảo Châu chân thành nói: “Nhị Bảo, chị thật sự có chút lợi hại nha.

Nhị Bảo và Bảo Châu cùng tuổi, chỉ hơn kém nhau mười ngày, cho nên hai người đều gọi thẳng tên nhau.

Nhị Bảo mỉm cười, nói: “Tất nhiên rồi.

Tuy rằng nhát gan nhưng cô bé ấy cái gì cũng biết.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Tiểu Bảo Châu tới một nơi như vậy, cô bé tò mò nói: “Chúng ta vừa đi vừa nhìn thử xem"

Mặc dù bọn họ không có cơ hội đến Thiếu Lâm Tự, nhưng có thể đến một nơi như vậy thật sự đã tốt lắm rồi. Tiểu Bảo Châu nhìn lên trên bục, nói: “Sao có thể thứ gì cũng trộm được nhỉ?"

Ba anh em Tiểu Bảo Châu không hề sợ hãi chút nào, lần lượt đi vào từng căn phòng, con người có rất nhiều lúc chính là như vậy, có người kêu hét sợ hãi, những người khác cũng sẽ cảm thấy run sợ, nhưng ngược lại, có người lại cảm thấy không sợ.

Cũng giống như bây giờ, mọi người đều không sợ hãi chút nào.

Mấy anh em Bảo Châu di chuyển, những người khác cũng di chuyển theo, phía trước rồi lại tới phía sau, bọn trẻ vô cùng náo nhiệt, Tế Ninh xem một cách nhiệt tình, nói: “Cái gì mà quỷ phá phách, đúng là nói bậy, mọi người trong thôn cũng thật là...... Chết tiệt!"

Cậu đang nói thì chợt nhìn thấy một cái bóng màu trắng lướt qua, trong nháy mắt vội chạy đến bên cạnh anh trai, ôm chặt cánh tay của anh: “Em, em, em, em vừa nhìn thấy một cái bóng màu trắng lướt qua.

“Có chuyện đó sao?"

Thật sự là có!

Cậu nhóc đã nhìn thấy.

Tế Ninh: “Là thật đó!"

Mọi người lập tức hoảng sợ, vừa rồi còn không sợ trời không sợ đất, lúc này lại cảm thấy run bần bật.

Bảo Châu: “Anh họ, có phải anh bị hoa mắt không?"

“Không có, anh thề là anh không có, anh thật sự nhìn thấy"

Cậu kịch liệt hét lên.

856 chữ

0.60372 sec| 2386.719 kb