Thích Đại Bảo: “Anh đã nói chỗ này không thể tùy tiện đi vào mà, anh đã nói...... Chúng ta mau đi thôi, chạy nhanh đi!"
Nói xong lập tức chạy ra ngoài.
“Cái đó không phải là...... Con thỏ sao?"
Đang lúc sắc mặt trắng bệch của mọi người vì sợ hãi, Tiểu Bảo Sơn mở miệng hỏi: “Là cái bóng vừa rồi lẻn vào bên trong sao?"
Tế Ninh: “Đúng đúng đúng!” Ngay sau đó lại nghi hoặc: “Con thỏ sao?"
Bảo Sơn: “Em nhìn thấy một con thỏ chạy thoáng qua......
Ánh mắt cậu thật sự rất tốt.
Khung cảnh đã bắt đầu an tĩnh trở lại.
Bảo Châu lập tức nói: “Chúng ta qua đó xem thử đi!"
Cô bé rất tin tưởng anh trai, nên không hề sợ hãi.
Cô gái nhỏ mang theo vài phần dũng khí và oai vệ, khí phách hiên ngang, cô bé nhanh chóng đi đến gần cái cây lớn trong sân, Thích Đại Bảo lại kêu lên: “Không có đâu nhỉ, thật sự không có.....
quỷ phá phách, vẫn là quỷ phá phách! Chúng ta mau chạy đi.
Bảo Sơn: แ ......
Người này ngoài mặt ghét bỏ Bảo Châu ồn ào, nhưng chính cậu mới là người ồn ào nhất.
Cậu bé nói: “Ngươi đợi một chút rồi hẵng kêu, mọi người xem chỗ cái cây lớn kia, có phải có một cái hang thỏ không?"
Những đứa trẻ ở nông thôn đa phần đều biết hang thỏ, vừa nhìn thấy quả nhiên không biết tại sao con thỏ này lại đào hang ở đây.
Mọi người đột nhiên hứng thú, nói: “Đúng vậy, chỗ này là một cái hang thỏ Xem ra vận may của bọn họ cũng khá tốt.
“A, nếu là hang thỏ, chúng ta không thể buông tha, nhất định phải làm thịt!"
“Nhưng chúng ta toàn trẻ con thì bắt thế nào?"
Con thỏ không chịu ra thì bọn chúng không có cách nào bắt được.
Tế Ninh chợt nhớ tới lúc trước từng bắt thỏ ở nhà dì hai, mọi người hun khói để thỏ chạy ra. Nhưng mà bây giờ bọn họ lại không có lửa. Đương nhiên rồi, dù có thể có, bọn họ cũng không dám tự làm. Nếu như gặp phải rắc rối gì đó, nhất định là sẽ bị đánh đòn.
“Đã có hang thỏ, nhất định không chỉ có một con thỏ. Chúng ta chia làm hai đường, một số sẽ xuống núi tìm người lớn tới hỗ trợ; số khác sẽ ở đây canh chừng, nhân tiện xem thử xung quanh đây còn cái hang thỏ nào nữa không. Con thỏ thường sẽ có rất nhiều hang"
Bảo Sơn ở trong núi, đã gặp qua chuyện này nên có rất nhiều dự tính, nhưng không nói ra cùng một lúc, mọi người đều cảm thấy chủ ý này rất hay nên nhiệt tình tán thành.
Đại Bảo nhanh chóng dẫn theo Văn Tử, anh họ và em họ xuống núi, mấy anh em Bảo Châu vẫn còn ở lại.
Bảo Châu: “Bây giờ chúng ta thử tìm một chút xem sao?"
“Được!"
Nhất định là phải tìm thử một chút, một con thỏ thông minh sẽ có ba cái hang.
Bảo Sơn: “Dù sao cũng là một nơi xa lạ, gộp thành một nhóm ba người đi.
“Như vậy cũng được.
Mấy anh em Bảo Sơn vừa hay có ba người, cũng đúng lúc ở cùng nhau. Bảo Sơn nghiêm túc dặn dò:
“Các em đi theo anh, đừng chạy lung tung"
Tiểu Bảo Châu nhẹ nhàng nói: “Được ạ. Có anh trai ở đây là tốt nhất.
Bảo Sơn vừa tự hào vừa thận trọng mà ừ một tiếng.
Tiểu Bảo Nhạc: “Cảm giác như chỗ này không có hang thỏ"
Thằng bé cũng biết, bọn họ là đang tìm hang thỏ, tìm được hang thỏ rồi, thì có thể chặn cửa hang để bắt thỏ. Tuy rằng thịt thỏ ăn không ngon bằng gà rừng, nhưng sau khi làm thành món thịt thỏ cay, thì mỹ vị của nó cũng gia tăng, vậy có thể so sánh với độ đậm đà của gà rừng. Mặc dù có hơi cay, trẻ con chịu không nổi, nhưng Tiểu Bảo Nhạc cảm thấy mình vẫn có thể, cho nên thằng bé muốn cố gắng giúp đỡ để bắt được con thỏ.
thường Ba đứa nhỏ nghiêm túc tìm kiếm, nhưng mà đã đi liên tiếp hai ba gian nhà rồi đều không có.
Bọn trẻ chia làm ba nhóm, bọn họ cũng khá can đảm cho nên quyết định tiến vào phòng xem thử có hang thỏ hay không. Còn hai nhóm khác thì ở trong sân. Bọn họ tìm kiếm cũng đã lâu, Tiểu Bảo Châu thở dài một hơi, nói: “Không có rồi, hang của bọn chúng không có ở trong phòng Tuy nhiên điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Tiểu Bảo Châu cảm thán: “Mặc dù thỏ rất thích đào hang, nhưng chỗ này toàn là đá, răng của bọn chúng cũng đâu phải là sắt"
842 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo