“Nếu anh không có hứng thú trao đổi thì thôi vậy"
“Khoan! Chờ đã! Đừng nóng vội, tôi đây rất hứng thú nữa là đằng khác!” Anh Uy vội vàng nói, thực ra hắn vẫn nhớ rõ số hàng hóa lần trước đã được tiêu thụ nhanh đến mức nào, tuyệt nhiên sẽ không ngu ngốc bỏ qua cơ hội hiếm có khó tìm này, tiếp tục nói: “Tổng cộng là tám ngàn ư?"
Thích Ngọc Tú đáp: “Đúng vậy, tiền phải do đích thân anh đưa tận tay cho tôi mới được, tôi sẽ không nhận tiền từ tay người khác"
Thích Ngọc Tú nói xong liền mau chóng rời khỏi đó, nói trắng ra, đây là lần đầu tiên cô làm cái chuyện đi theo dõi người khác không minh bạch như thế này, cả người đã đổ một tầng mồ hôi lạnh nên phải cực kỳ khẩn trương ra khỏi chỗ đó. Hiện tại xem như đã hoàn thành bước đầu tiên của kế hoạch, cô nhanh chóng quay về, căn bản không dám chậm trễ thêm một giây phút nào cả. Thích Ngọc Tú muốn đánh lạc hướng những kẻ theo đuôi cô nên cố ý đi vòng quanh hai con phố, lúc này mới thôi chạy như điên, vừa dừng bước chân cô liền vịn vào tường liên tục thở dốc từng đợt.
“Ủa dì? Phải dì Thích không ạ?” Thích Ngọc Tú nghe được có người gọi cô, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Tế Ninh hai mắt mở to đứng sau lưng cô. Khuôn mặt nhỏ của Tế Ninh tràn ngập kinh ngạc, nhóc con tò mò hỏi: “Sao dì lại xuất hiện ở đây thế ạ?"
Thích Ngọc Tú nãy giờ vẫn bận rộn điều chỉnh nhịp thở, cảm thấy hòa hoãn hơn chút mới đáp lời: “Hôm nay dì xin nghỉ việc nửa ngày nên đi đến đây một chuyến để đưa thư cho bác cả của con sẵn tiện mua thêm một ít muối"
Cô dòm ngó nhóc con từ trên xuống dưới một lượt, ngờ vực hỏi: “Hôm nay con không đi học à?"
Tế Ninh: “...” Vì cái gì mà người dì này mỗi lần gặp mặt đều luôn nhìn chằm chằm nhóc con, lại còn hỏi có phải nhóc trốn học hay không nữa chứ?
Nghĩ trong đầu là thế, nhưng nhóc vẫn rất ngoan ngoãn trả lời: “Con vừa mới tan học rồi, hôm nay con chỉ học có nửa ngày.
Thích Ngọc Tú nhíu mày nhìn Tế Ninh, cô cảm thấy nếu Tế Ninh cứ tiếp tục duy trì tình trạng này thì không ổn chút nào, sớm muộn gì việc học cũng xuống dốc nghiêm trọng. Học tập là cả một quá trình lâu dài, không phải cứ ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới là được. Nhưng vấn đề này không phải chỉ có một nhà bọn họ mắc phải, hiện tại khắp nơi trên cả nước đều như vậy.
Cô thở dài một tiếng, nói: “Đi thôi, dì đưa con về nhà.
Tế Ninh không phát giác ra được tâm tư sầu muộn của Thích Ngọc Tú, nhóc vẫn vui cười hớn hở nói: “Dì ơi, dì tới nhà của con ăn cơm đi"
Thích Ngọc Tú lắc đầu, nói: “Hôm nay thì không được rồi, dì đưa con về rồi sau đó phải đi ngay, di chỉ xin nghỉ có nửa ngày thôi nên hiện tại nếu không nhanh chóng quay về, đại đội trưởng nhất định sẽ lại muốn mắng chửi cô. Chúng ta đi nhanh lên một chút, dì sẽ đưa con về tận nhà rồi mới về."
Tế Ninh thấy vậy liền không vui, chép miệng nói: “Con lớn rồi mà nên cũng con không cần dì phải đưa con về tới tận nhà đâu!"
Thích Ngọc Tú xoa đầu nhóc, dịu dàng nói: “Cái thằng nhóc con này!"
Tuy rằng Thích Ngọc Tú dự định chỉ đến trước cửa nhà rồi mau chóng quay về không có ý định đi lên lầu, nhưng người tính không bằng trời tính, cô vẫn bị Thích Ngọc Linh chặn lại, nửa lôi nửa kéo ép buộc cô vào nhà, cô dò hỏi: “Có chuyện gì xảy ra với em sao?"
Ngay lúc đó Thích Ngọc Tú dùng thái độ chân thành tha thiết giải thích hơn nửa ngày, cô vẫn bị chị gái cưỡng ép nhét vào tay một bao đường nâu cùng hai cái bánh màn thầu. Thích Ngọc Tú bên này rất thuận lợi đã về đến nhà, bên kia Anh Uy lại vì số tiền tám ngàn mà ưu sầu phiền muộn, hắn hết lần này đến lần khác tự hỏi, lần giao dịch này rốt cuộc là nên hay không nên tiếp tục đây?
807 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo