Cô đã viết cho anh trai một bức thư. Trong quân khu thì thỉnh thoảng cũng sẽ được nhận một ít thư từ hoặc bưu kiện, việc nhận được thư từ bên ngoài không hẳn đã là chuyện xấu và đương nhiên cũng có thể coi là chuyện tốt. Mỗi lần Thích Ngọc Tú được Khương Việt phổ cập thêm kiến thức, dạy cô viết chữ, cô đều chăm chú lắng nghe, sau đó khắc ghi trong lòng. Lần này, Thích Ngọc tú chỉ đơn giản thuật lại các sự kiện quan trọng, đồng thời chân thành tha thiết nhắn nhủ thêm vài lời chúc sức khỏe đến anh trai Thích, ngoài ra còn gửi thêm mười đồng tiền.
Tuy rằng cô biết anh trai tuyệt đối sẽ không muốn nhận tiền của em gái mình, nhưng anh trai đã giúp đỡ cô không ít lần, anh ấy lại là người đã có gia đình, tuy không nói ra nhưng cô biết trong lòng chị dâu ít nhiều cũng có điểm khó chịu. Trước kia Thích Ngọc Tú thực sự quá nghèo khó đến mức nếu như không có sự giúp đỡ của anh trai, cô sớm đã không vực dậy nổi. Nhưng hiện tại so với trước kia không giống nhau, cuộc sống của cô lúc này đã ổn định hơn rất nhiều, tự nhiên cũng không muốn khiến anh trai cô càng thêm khó xử nữa.
Những năm trở lại đây, cuộc sống sinh hoạt của mỗi nhà đều không có quá nhiều khởi sắc. Thích Ngọc Tú xin nghỉ làm một ngày, cô dự định di chuyển lên thành một chuyến để gửi thư cho anh trai, đồng thời cũng tiện lẻn chạy đến chợ đen để dò xét xem một chút tình hình gần đây như thế nào. Nhưng thật khéo trùng hợp, cô vô tình thế mà lại gặp được Anh Uy. Việc làm ăn buôn bán của hắn ta gần đây rất thuận buồm xuôi gió, danh tiếng cũng dần được khôi phục lại như xưa, nhờ vậy mà bây giờ hắn cảm thấy vô cùng phấn chấn, tràn đầy tinh thần.
Nhưng quái lạ thật hắn suốt ngày chỉ quanh quẩn tại chợ đen, vậy mà thật sự không có một ai chú ý đến hắn.
Rốt cuộc thì không có hắn rồi cũng sẽ có người khác thế chỗ thôi mà.
Cho nên việc làm ăn bên này của Anh Uy thật ra không hề dậm chân tại chỗ, hắn vẫn cứ nhởn nhơ tiếp tục làm, thậm chí còn làm rất hăng say.
Thích Ngọc Tú thấy hắn là một người đơn thương độc mã có vẻ đang chuẩn bị về nhà, cô không nhịn được sự tò mò mà đi theo hắn cả đoạn đường dài, mắt thấy hắn sắp sửa tiến vào cổng nhà, Thích Ngọc Tú vội vàng theo sát nhưng do dự một lát rồi cô quyết tâm dựa vào cửa sổ khẽ gọi: “Anh Uy"
Anh Uy mới vào cửa bất thình lình nghe được một thanh âm khàn khàn, hắn theo bản năng quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh đó, Thích Ngọc Tú lập tức tiếp tục nói: “Đừng mở cửa, tôi là người ngày trước đã bán cho anh số vải dệt Tiểu Vương đó.
Tròng mắt Anh Uy nhanh chóng đảo loạn vài vòng, sau đó liền đáp lời cô: “Bây giờ cô muốn gì?” Thích Ngọc Tú: “Tôi hiện đang có một lô đồng hồ giá tám mươi đồng tiền một cái, anh có muốn mua hay không? Nếu anh mua thì trước tiên cứ chuẩn bị đầy đủ tiền đi đã. Tôi cho anh một tháng sau đó tôi sẽ lại đến tìm anh. Ở đây tổng cộng có một trăm cái, cứ thế mà nhân lên.
Cô học theo những kiến thức mà Khương Việt đã từng chỉ dạy rồi sau đó áp dụng, ra vẻ phô trương thần bí tiếp tục nói: “Chợ đen có quá nhiều người, làm sao biết được liệu có ai theo dõi tôi hay không? Tôi chắc chắn sẽ không quay trở lại nơi đó. Anh cũng không cần nghĩ đến chuyện lập tức bắt tôi làm gì, chuyện làm ăn lớn như thế này chắc anh cũng không ngây thơ đến mức cho rằng chỉ dựa vào một mình tôi mà có thể quán xuyến được tất cả mọi thứ một cách ổn thỏa đấy chứ?
Anh Uy:
Quả nhiên cô đã tính toán kỹ càng trước mọi thứ trước khi đến đây rồi. Bởi vì cô không thể mạo hiểm được nữa.
Kỳ thật căn bản Anh Uy cũng không hề nghĩ rằng đây là chuyện làm ăn mà chỉ do một người đơn thương độc mã lo hết mọi thứ được, lượng hàng hóa lớn như thế này thật không giống như việc một người có thể đảm nhận hết tất cả.
800 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo