Cô đột nhiên nhớ đến ngày trước bản thân mua về rất nhiều đồng hồ, kế hoạch khi đó cô vẫn chưa có cơ hội ra tay, chuyện này cũng dần chìm vào quên lãng.
Ban đầu cô nghĩ chưa đến thời điểm thích hợp, gần đây nhất là vì trong đội bắt đầu tiến vào cuồng quay công tác, bận rộn đến độ tay chân không lúc nào được rãnh rỗi, đương nhiên không có thời gian đi một chuyến đến công xã. Nhưng chính vào lúc này cô bắt đầu không tránh khỏi nghĩ ngợi một phen, nếu kế hoạch lần này thành công thì chắc chắn sẽ kiếm về không ít tiền. Thích Ngọc Tú do dự không biết hiện tại có nên đi tìm Anh Uy thương lượng một chút hay không.
Thế nhưng Thích Ngọc Tú hoàn toàn không ngờ đến rằng hắn ta một khoảng thời gian dài trước đây đã ráo tiết hỏi thăm thông tin của cô.
Nguyên nhân sâu sa phải nói đến là Anh Uy thực chất không muốn tìm Thích Ngọc Tú, hắn cũng biết kết cục của việc này không khác gì tự tay chặt đứt con đường tài lộ của bản thân. Nhưng lãnh đạo bên trên ngỏ ý muốn tìm người, hắn cũng không thể không phối hợp. Khi đó trong lòng hắn mỗi ngày vẫn luôn tâm niệm mong rằng Thích Ngọc Tú đừng ngay tại thời điểm nước sôi lửa bỏng này mà tìm đến hắn.
Có lẽ lời nguyện cầu của hắn coi như đã hiệu nghiệm rồi đi vì Thích Ngọc Tú quả thật không xuất hiện nữa.
Trong lòng Anh Uy nhờ thế mà yên tâm hơn rất nhiều.
Có điều mỗi ngày của hắn trôi qua cũng không yên ổn, hắn thật sự khổ mà không có chỗ để giải toả, trong lòng thầm rủa “mợ nó” một vạn lần, rốt cuộc cũng chỉ là một địa điểm bán vật liệu nho nhỏ, hắn làm sao có thể tra ra được cái gì đây!
Tuy rằng màu sắc và hoa văn xác thực rất đặc biệt có thể nói là hiếm có khó tìm, nhưng chuyệnnày trước sau có gì quan trọng chứ?
Tóm lại Anh Uy hoàn toàn cho là không nên truy tìm.
Nhưng chính hắn lại là người trung gian đứng giữa hai đầu giao thương, làm sao có thể không phối hợp theo được.
Quả nhiên hắn đã tìm hơn một tháng, qua hai tháng, đến bóng dáng người đó cũng không còn nhìn thấy nữa. Lâu dần người cấp trên cũng thả lỏng hơn ít nhiều. Bên này Anh Uy mãi không thấy Thích Ngọc Tú đến nữa thì lúc này mới dần yên tâm hơn. Chỉ vì một số lượng ít vải dệt, thế mà bọn họ vẫn luôn thúc giục Anh Uy truy tìm người.
Không thể phủ nhận rằng Anh Uy thật sự đã trút được một gánh nặng to lớn, hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, vui sướng đến mức muốn bay lên trời.
Thích Ngọc Tú không hề hay biết chuyện gì ngay cả bản thân cô cũng vì bận rộn quá mức, thế nhưng lại nhờ vậy mà may mắn yên ổn tránh được một kiếp nạn.
Bằng không, cô thật sự không biết phải đối diện và giải thích ra làm sao.
Thích Ngọc Tú dự định đi một chuyến lên công xã để chuyển giao số đồng hồ còn lại, nhưng cô cũng ngầm hiểu được có khả năng trong tay Anh Uy hiện tại không có số tiền lớn như vậy. Thực ra cô vẫn luôn trong trạng thái do dự không yên, không biết bản thân có nên lấy toàn bộ số hàng còn lại để đem đi bán hay không. Nếu vậy cô có thể xem xét việc cho Anh Uy trả một phần còn một phần thì nợ lại.
Nhưng mà..... cô vẫn là lo lắng bản thân bị sai sót.
Tóm lại, tình trạng do dự đã kéo dài mấy ngày liền này vẫn chưa có dấu hiệu chấm dứt.
Cho nên mới nói cuộc sống này quả thật khó khăn quá đi mà, đến mức kiếm tiền cũng khiến con người ta do dự, không kiếm được tiền lại càng do dự thêm.
Vốn dĩ Thích Ngọc Tú không cần quá sốt ruột nghĩ cách xử lý đống đồng hồ đó ngay lập tức, nhưng trùng hợp là dạo gần đây lại xảy ra một số chuyện cấp bách khiến cô ngày đêm khó xử, rốt cuộc không thể không nghĩ đến phương án kiếm tiền đầy mạo hiểm này lần nữa.
Chuyện này thật sự đang quá gấp rút nên trong lòng cô lúc này như đang có một ngọn lửa thiêu đốt theo đó nóng dần lên.
825 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo