Tiểu Bảo Châu giật giật bím tóc, nói: “Bài hát này, con cũng muốn học được!"
Cô bé muốn học rất nhiều điều nữa.
Thích Ngọc Tú nhìn bộ dạng sáng láng của Tiểu Bảo Châu, sau đó lại nhìn về phía Tiểu Bảo Sơn, tuy rằng cậu bé không nói chuyện, nhưng đôi mắt mở to cực đại, thật sự nghiêm túc lắng nghe. Không cần nói đến hai đứa lớn này, ngay cả nhóc con sau lưng cũng dựng lỗ tai lắng nghe, cô cười nói: “Chúng ta đi vào mua chút thức ăn trước, hay vẫn đứng ở đây nghe nhạc?"
Cô quan sát xung quanh, nói: “Chắc là chúng ta có thể đứng ở đây"
Thích Ngọc Tú cảm thấy, nếu như ở Cung Tiêu Xã, chỗ này hẳn đã tấp nập người từ lâu rồi, không mua đồ thì nhất định phải đi ra ngoài. Nhưng mà ở đây hình như không mua đồ cũng có thể đi dạo.
Có vẻ như là không có ai quản, mọi người đều sẽ không liếc nhìn mình một cái.
“Ục ục"
Tiểu Bảo Nhạc ôm cái bụng nhỏ, nói: “Nghe nhạc cũng thật tuyệt, nhưng mà con vẫn muốn ăn cơm."
Khuôn mặt thằng bé vô cùng bối rối.
Cả nhà Thích Ngọc Tú ra ngoài từ rất sớm, lúc đi ra ngoài vẫn chưa ăn cơm, cái này không phải là do tiết kiệm, mà vì Thích Ngọc Tú nghĩ, mùa đông hiếm khi có cơ hội đi ra ngoài, như vậy chi bằng ra ngoài ăn một bữa.
“Con cũng đói bụng” Tuy rằng sức khỏe của mấy đứa bé cũng khá tốt, nhưng Tiểu Bảo Châu đi từ trên núi xuống, cũng hơi mệt và đói.
Lúc nãy không nói đến thì không có cảm giác đói, bây giờ nhắc tới lập tức cảm nhận được rất rõ ràng.
Mấy mẹ con đang đứng nói chuyện, thì nhìn thấy một người xách theo một cái túi đi vào siêu thị, cái túi tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.
Tiểu Bảo Châu tỏ ra vô cùng quen thuộc, ngẩng đầu nói: “Thím ơi, cái món ngon này, thím mua ở đâu vậy ạ?"
“Bánh quẩy sao? Cháu đi về phía đông một chút là có thể nhìn thấy, cũng không xa lắm"
Tiểu Bảo Châu lập tức gật đầu và nói cảm ơn.
Cô bé nhanh chóng kéo tay áo mẹ và nói: “Mẹ ơi, chúng ta cũng đi xem được không?"
Thích Ngọc Tú: “Được, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.
Bốn mẹ con dễ dàng tìm thấy một quầy hàng nhỏ, chỗ này được dựng tạm để bán đồ ăn sáng, người cũng rất đông, chủ quầy là hai ông bà lớn tuổi, hai người khá bận rộn, thấy mẹ con Thích Ngọc Tú đứng một bên, vội hỏi: “Mang đi hay là ăn tại chỗ?"
Thích Ngọc Tú: “Ăn tại chỗ"
“Vậy cô chờ một lát, rất nhanh sẽ có người ăn xong, muốn ăn gì?"
Thích Ngọc Tú nhìn vào trong nồi, thật nhanh chóng, cái bánh màu trắng biến thành bánh quẩy màu vàng, không cần phải nói nhiều, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể cảm nhận được mùi thơm và sự ngon miệng. Bốn mẹ con đồng loạt nuốt nước miếng.
“5 mao tiền một cái.
Thích Ngọc Tú: “"
Cô tròn mắt ngạc nhiên, nhiều như vậy mà chỉ có 5 mao tiền sao?
Cô nhìn bọn nhỏ, quyết đoán: “Lấy trước cho tôi hai mươi cái đi"
Vừa lúc này, có một người ăn xong rời đi, Thích Ngọc Tú nhanh chóng dẫn mấy đứa con ngồi xuống, cô nhìn người khác ngoài ăn bánh quẩy còn có thêm món khác.
Cô nói: “Mỗi người thêm một cái trứng"
“Được rồi, có muốn gọi thêm tào phớ và sữa đậu nành không?"
Thích Ngọc Tú: “Cho mỗi người một chén đi."
Bà chủ quay đầu lại nói: “Các người ăn không hết đâu."
Tuy rằng chỉ mua bán nhỏ, nhưng bà rất thành thật: “Cô dẫn theo con cái, gọi bốn chén thì nhiều lắm."
Giọng nói Tiểu Bảo Châu trong trẻo như Linh Đang Nhi, cô bé nói: “Mẹ con ăn giỏi lắm, sẽ không nhiều đâu"
Thích Ngọc Tú cười cười, trừng mắt nhìn cô bé một cái, nói: “Con biết là được rồi.
Cô ngẩng đầu: “Bác cứ làm theo lời tôi nói đi, tôi là người ăn uống rất nhiều.
Bà chủ quầy: “Vậy được.
Cả bốn mẹ con giống như bốn kẻ nhà quê, tò mò nhìn người khác ăn như thế nào. Trên thực tế thì những vật như vậy cũng không có gì là lạ, nếu đổi lại là người khác, chắc chắn là đã từng gặp qua.
Nhưng mà Thích Ngọc Tú thì chưa từng.
Lúc còn nhỏ, cô bị thương ở lỗ tai, từ đó người trong nhà không muốn dẫn cô theo ra ngoài, mà vào những năm 40 – 50 là khoảng thời gian vô cùng khốn khổ, đặc biệt là ở nông thôn.
Cho nên, Thích Ngọc Tú cũng chưa từng thấy qua việc đời. Càng không biết bánh quẩy và tào phớ là cái gì.
Tiểu Bảo Châu nhìn chằm chằm bàn bên cạnh, thấy bọn họ thêm hành thái nhỏ và rau thơm vào tào phớ, rồi cho thêm sa tế, cô mở to mắt nhìn.
Tiểu Bảo Sơn chép chép cái miệng nhỏ, nhìn một cách nghiêm túc, không bỏ sót một bước nào.
Bàn bên cạnh:.” Các người nhìn tôi háo hức vậy sao.
Tào phớ ở bàn bọn họ cũng nhanh chóng được mang lên: “Tự mình ăn đi.
Thích Ngọc Tú cúi đầu nhìn một bàn đồ ăn sáng, sữa đậu nành màu trắng thật ra cũng không có gì đặc biệt, cô bưng lên uống trước một ngụm, có chút vị hăng nồng của đậu, nhưng mà uống rất ngon.
Thích Ngọc Tú gật đầu: “Cũng ngon lắm, nhưng mà các con đừng uống, có chút hăng"
1053 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo