Tiểu Bảo Sơn nghiêng đầu nhìn em gái, trên trán em gái còn có thể thấy một chút lông tơ rất nhỏ, cậu bé thổi một cái, mái tóc mỏng manh của cô bé khẽ bay, Tiểu Bảo Sơn thành thật nói: “Không biết."
Tiểu Bảo Châu: “Sao anh lại không biết chứ?"
Tiểu Bảo Sơn: "
Cậu bé nhỏ giọng hỏi lại: “Chẳng lẽ trên mặt anh viết cái gì cũng đều biết sao?"
Tiểu Bảo Châu cười hì hì: “Bởi vì anh rất giỏi mà “Em muốn ngủ cùng một cái túi ngủ với anh.
Hai người đang thì thầm nói chuyện, thì nghe thấy tiếng Tiểu Bảo Nhạc chen vào, đứa bé này cũng không ngủ được.
Thằng bé xoắn cái mông nhỏ, chui vào túi ngủ của Tiểu Bảo Sơn, vui vẻ nói: “Em và anh ngủ cùng một cái túi ngủ Thằng bé giơ giơ ngón tay, tính đi tính lại, rồi nói: “Đã lâu rồi em không ngủ cùng với anh"
Nói tới đây, thằng bé đắc ý nhìn Bảo Châu, nói: “Chị không được đâu, chúng ta có hai người, vừa đủ chỗ"
Tiểu Bảo Châu: “Hừ"
Cô bé duỗi chân, đặt bên mặt em trai: “Này nha, chị là một con hổ lớn.
“Ha ha ha. Tiểu Bảo Nhạc né tránh.
Thích Ngọc Tú nhìn thấy ba đứa con hóa thân thành ba cái ấu trùng nhỏ, nói: “Các con còn không ngủ, ngày mai đi mẹ sẽ không dẫn theo các con"
Ba đứa bé vừa nghe thấy thế, nhanh chóng nhắm hai mắt lại.
Đứa nào đứa nấy cố tỏ ra thành thật, nhắm chặt hai mắt.
Thích Ngọc Tú bật cười lắc đầu, cô nhìn lại danh sách mua sắm mình vừa viết rồi cất đi, nhanh chóng thổi tắt ngọn nến.
Không biết có phải do sợ mẹ không dẫn bọn họ theo hay không, sáng sớm hôm sau, ba đứa bé đều thức dậy rất sớm.
Tinh thần đứa nào cũng rất tốt, Tiểu Bảo Châu nói: “Mẹ ơi, mẹ xem, tinh thần của bọn con đều rất tốt"
Thích Ngọc Tú không nhịn được, bật cười một tiếng, nói: “Các con thật là.
Tiểu Bảo Châu cười tủm tỉm rồi nói: “Chúng ta đều phải đi"
Vốn dĩ Thích Ngọc Tú cũng không nghĩ sẽ không dẫn theo bọn họ, cô làm cơm sáng cho bọn trẻ, nói: “Ra ngoài nhất định phải nghe lời đó.
Về điểm này, căn bản là không cần dặn dò.
Mấy đứa bé đều ưỡn ngực kiêu ngạo, rất có tư thế “con là đứa trẻ ngoan nhất”.
Cả nhà Thích Ngọc Tú ra ngoài rất sớm, ra ngoài sớm một chút sẽ tương đối an toàn, cũng sẽ không gặp ai, cả nhà đi xuyên qua sơn động, tuy rằng tuyết không thay đổi một chút nào, nhưng đường đi cũng không quá khó khăn, Thích Ngọc Tú nói: “Các con cẩn thận một chút, gặp chỗ nào không dễ đi, mẹ sẽ ôm các con.
Tiểu Bảo Nhạc được mẹ cõng trên lưng, vẫy tay với anh trai và chị gái.
Tiểu Bảo Châu: “Em lại khoe khoang rồi nha.
Tiểu Bảo Nhạc làm nũng: “Không có"
Hai anh em Bảo Châu và Bảo Sơn nắm tay mẹ, Tiểu Bảo Châu ngẩng đầu hỏi: “Mẹ ơi, sau này mẹ có đến đây buôn bán không?"
Tuy rằng Tiểu Bảo Châu còn nhỏ, nhưng làm việc lại rất có trật tự. Lúc ở bên kia, cô bé chưa bao giờ hỏi những điều tương tự như thế này. Muốn nói cái gì, cũng giải thích một câu “bên kia”, nhưng bây giờ đã khác, vấn đề muốn hỏi đã được nói trắng ra.
Thích Ngọc Tú: “Thôi đi, dù sao muốn buôn bán ở bên này, cũng không phải là chuyện lâu dài. Tiểu Bảo Châu chớp mắt, Thích Ngọc Tú cười nói: “Không phải mẹ còn phải bắt đầu làm việc sao? Nếu không thì có cách nào để giải thích rõ ràng? Bên này chỉ là làm thêm tùy thời điểm thôi” Tiểu Bảo Châu thở dài một hơi.
Tiểu Bảo Châu là một đứa trẻ, mặc dù có chút lanh lợi, nhưng cũng có rất nhiều chuyện cô bé không hiểu.
Tuy rằng không hiểu, nhưng cô bé biết mẹ nói thì không thể sai được. Làm sao mà mẹ có thể sai được? Trên thế giới này, mẹ là người lợi hại nhất, cho nên sẽ không sai.
Cô bé nói: “Sau này mẹ tới đây sẽ dẫn theo bọn con chứ?"
Cô bé lại vội vàng nói: “Con đi theo rất hữu dụng, mẹ xem này, trên má trái con có viết mấy từ khôn khéo, trên má phải viết có khả năng, trên trán viết con siêu giỏi. Con có thể giúp đỡ mẹ"
Thích Ngọc Tú không nhịn được, cười càng dữ dội hơn.
Tiểu Bảo Châu: “Mẹ ơi, con nói không sai mà đúng không?"
Tiểu Bảo Sơn nhỏ giọng nói: “Con cũng khôn khéo và có khả năng"
Thích Ngọc Tú nghe bọn họ nói như vậy, bèn nói: “Nếu vậy, mẹ sẽ cố gắng hết khả năng dẫn theo các con, được không?"
“Dạ được” Mấy đứa bé vui vẻ hẳn lên.
Cả nhà nhanh chóng xuống núi, đi quen rồi sẽ phát hiện con đường này thật ra không xa, Thích Ngọc Tú dẫn bọn họ xuống núi, tiệm thịt heo thậm chí còn chưa mở cửa, Thích Ngọc Tú quyết định dẫn ba đứa nhỏ đi siêu thị.
Siêu thị mở cửa, còn chưa bước vào cửa, vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng nhạc náo nhiệt...
Từ chào năm mới, đến ăn tết.....
Tiểu Bảo Châu nhanh chóng tuyên bố: “Bài hát này con nhất định phải học được"
Thích Ngọc Tú: “Vậy thì chúng ta ở đây nghe thêm mấy lần"
Tiểu Bảo Châu tươi cười sung sướng, Bảo Sơn cũng dựng lỗ tai lắng nghe...... Một bài hát kết thúc, Tiểu Bảo Châu đang chuẩn bị hết sức chuyên tâm lắng nghe lần thứ hai, thì lập tức phát hiện ca khúc đã thay đổi.
Chúc mừng phát tài, chúc mừng...
Tiểu Bảo Châu: “! !!"
Sao lại có thể thay đổi nhanh như vậy chứ?
1014 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo