Quả nhiên trên đời này có một loại khái niệm gọi là “Ở ác gặp ác”.

Nhìn bà của cô xui xẻo, lại chính là niềm vui vẻ cho người khác.

Chỉ có một chuyện khiến Chiêu Đệ không nghĩ tới, đó chính là đám người trộm đồ vật chính là mấy người thằng hai vô lại.

Đời trước bọn họ vẫn luôn không biết được là ai đã tới trộm nhà bác dâu cả. Chỉ là qua tám năm sau, cũng có một lần mấy người này bị đánh cho một trận đòn đau. Cũng chính là lần đó, mấy người này đi ăn trộm đậu phộng và gạo, đã hoàn toàn đi gặp Diêm Vương.

Lúc đó cô không hề liên tưởng tới chuyện lần này, nhưng bây giờ mới phát hiện ra, hoá ra hai chuyện tưởng chừng không liên quan tới nhau thì một chuyện lại là điềm báo trước cho chuyện kia.

Nhưng hiện tại, bọn họ đã nhận được một bài học đắt giá, có lẽ mấy người bọn họ sẽ không tiếp tục đi lên con người sai lầm kia nữa.

Chiêu Đệ ngẫm nghĩ một chút, cô sống lại lần này mọi chuyện đã hoàn toàn không giống kiếp trước của cô nữa rồi.

Có ý nghĩa là tất cả sự kiện đều có khả năng xảy ra biến hoá.

Lại suy nghĩ thêm chút nữa, cô chỉ thấy vô cùng vui sướng.

Bởi lẽ, có thể biến hoá cũng tương đương với đời này của cô không còn như trước nữa.

Thời gian cuối năm trôi qua thật sự quá mau, rất nhanh đã đến lúc phân thịt heo, trong thôn nuôi heo cũng khá tốt.

Tuy rằng gia đình Thích Ngọc Tú có đủ công điểm, nhưng lại ít người, cho nên chỉ được phân nửa cân, cái này vẫn là bởi vì Thích Ngọc Tú có nhiều công điểm.

Mỗi năm, vào lúc giết heo, phụ nữ trong thôn đều phải tranh nhau lấy máu heo, mỗi người đem về một chút, về nhà có thể chế biến thành món đậu hũ huyết heo, ăn cũng rất ngon. Nhà Thích Ngọc Tú ở xa, lúc đến nơi thì đã không còn, thật sự là thiếu máu heo. Trên thực tế, năm ngoái gia đình bọn họ cũng không nhận được, rốt cuộc thì cái mà bọn họ thiếu chính là sự ưu đãi của thiên nhiên.

Chỉ là Tiểu Bảo Châu và Tiểu Bảo Sơn lại trông có vẻ khá phiền muộn, không nhận được máu heo, trong đầu hai đứa bé như có một trận mưa nhỏ, cả người không có tinh thần, gục đầu xuống. Thích Ngọc Tú bưng thịt định đi về đỉnh núi, lại thấy hai đứa con còn trong trạng thái phiền muộn, Thích Ngọc Tú suy nghĩ một chút rồi nói: “Thời tiết năm nay khá tốt, không có tuyết rơi dày đặc, mẹ định sang bên kia một chuyến, mua một ít đồ dùng cho ngày tết, các con thấy thế nào?"

Tiểu Bảo Châu nhanh chóng ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời, hỏi lại: “Thật không ạ? Có thật như vậy không ạ?” Thích Ngọc Tú nhìn thấy bộ dạng này của cô bé, bật cười và nói: “Con muốn đi sao?"

Tiểu Bảo Châu mở to đôi mắt đẫm lệ, gật đầu lia lịa. Người lớn còn khó lòng cưỡng lại một nơi phồn hoa như vậy, huống chi là trẻ con. Nếu đổi lại là một đứa trẻ nghịch ngợm, cho dù không cho đi thì nó cũng lén trốn đi, Tiểu Bảo Châu thật sự là một đứa bé hiểu chuyện, không chỉ không đi, cô bé còn chưa từng nhắc đến chuyện này.

Nhưng mẹ đã nói ra như vậy, cô bé thật sự rất sốt ruột.

“Con muốn đi ngay.

Thích Ngọc Tú bật cười, nói: “Bây giờ chúng ta trở về nhà suy nghĩ một chút, xem chúng ta muốn mua thứ gì.

Buổi tối hôm đó, Thích Ngọc Tú cân nhắc một chút, liệt kê ra một danh sách những thứ muốn mua.

Đầu tiên chính là thịt heo, năm ngoái một cân thịt heo nhà bọn họ ăn gần một năm, cuộc sống năm nay đã tốt hơn, cô định ăn một bữa no nê, muốn như vậy thì phải chuẩn bị thêm một chút.

Cho nên cái đầu tiên mà Thích Ngọc Tú nghĩ đến chính là thịt heo.

Thịt heo ắt hẳn là không thể thiếu.

Máu heo cũng cần, bởi vì không nhận được máu heo mà hai đứa trẻ đã vô cùng phiền muộn, cô làm mẹ không thể để cho con cái thất vọng, nhất định phải mua một chút máu heo làm món đậu hũ huyết heo hoặc là trực tiếp mua một chút huyết heo đã nấu sẵn, cái này rất cần thiết. Ngoài hai cái này ra chính là cá.

Đầu năm ăn cá, cả năm sẽ có cá để ăn.

Những thứ này đều thật sự rất cần thiết, ngoại trừ mấy cái này ra, có thể mua thêm chút kẹo và bánh hạch đào, bánh quy nhỏ cũng có thể mua một chút để ăn tết.

Tết mà, phải ăn nhiều một chút! Tuy rằng những thứ này vẫn rất xa xỉ, nhưng ai làm mẹ cũng đều muốn cho con mình những thứ tốt nhất.

Sau khi Thích Ngọc Tú lên kế hoạch xong xuôi, cô tính lại chút tiền ít ỏi trong tay, bao nhiêu tiền đây cũng đủ rồi, nghĩ như vậy cô lập tức cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Thích Ngọc Tú cân nhắc lại một chút, mấy đứa nhỏ nghĩ đến cảnh phồn hoa ở bên kia, hào hứng đến mức ngủ không được.

Tiểu Bảo Châu quấn chăn, trông như một con ấu trùng nhỏ lăn đến bên cạnh Tiểu Bảo Sơn, ghé sát vào tai anh trai, hỏi: “Anh ơi, anh nói xem, ngày mai chúng ta có thể chơi máy bay nhỏ một chút không?"

Cô bé cứ nhớ mãi không quên, máy bay nhỏ sẽ sáng đèn và ca hát, còn cừu vui vẻ cũng rất hay, nhưng mà nó không sáng đèn.

Sáng lấp lánh là đẹp nhất. 1052 chữ

0.10023 sec| 2401.25 kb