Thích Ngọc Tú lời nói thấm thía: “Dì còn phải chăm lo cho cuộc sống của mấy đứa em con, tự nhiên hiểu được phải cẩn thận. Nếu dì không cẩn thận một chút, mấy đứa Bảo Châu làm sao bây giờ? Cho nên con không cần lo lắng cho dì đâu?

Trụ Tử cũng hiểu đạo lý này, nhưng vẫn nói: “Con hiểu dì cẩn thận, nhưng về sau nếu có chuyện gì, dì hai cứ gọi con là được.

Thích Ngọc Tú cười đáp ứng, nhưng cũng nói: “Các con yên tâm đi, dì hai hiểu được đúng mực. Lúc này, Văn Tử nhỏ giọng hỏi: “Dì hai, có phải động vật trong núi rất nhiều hay không?” Tuy rằng hắn mới mười ba tuổi, nhưng ở niên đại này, những đứa trẻ đều trưởng thành rất sớm.

Cũng bởi những đứa nhỏ chỉ hơn mười tuổi đã có thể ra đồng làm việc rồi, nếu không phải nhà có điều kiện một chút, thật sự cũng không thể gọi chúng là những đứa trẻ đâu.

Chắc chắn những đứa trẻ ở niên đại này không cách nào so sánh được với những đứa trẻ cùng tuổi ở vài chục năm sau. Trụ Tử hiểu được dì hai của hắn lấy tiền từ đâu ra.

Văn Tử cũng hiểu được.

Nói tới loại đồ vật dì hai có thể mang ra trao đổi, khẳng định đó chính là những đồ vật lấy trên người những con thú hoang dã.

Thích Ngọc Tú: “Năm nay nhiều hơn mọi năm."

Lời nói cũng không phải lời nói dối, gà rừng thỏ hoang mà nhà bọn họ bắt được trong năm nay xác thật nhiều hơn so với mọi năm.

Văn Tử: “Thật tốt. Thích Ngọc Tú cười nói: “Tốt đẹp gì chứ? Con chăm chỉ đọc sách đi, tốt nghiệp rồi cố gắng trở thành công nhân trong thành phố, đó mới thực sự là tốt đẹp"

Văn Tử gật đầu: “Con biết"

Ai không muốn làm công nhân chứ?

Mỗi người đều mong muốn như vậy.

“Được rồi, đi ngủ sớm một chút đi.

Thích Ngọc Tú tắt đèn dầu hoả, kỳ thật, Thích Ngọc Tú cũng hiểu được, cô vẫn luôn phải tìm kiếm nguồn gốc hợp lý cho số tiền mình kiếm được.

Lần trước cô đã cùng chị cả nói là đổi đồ vật, lần này tự nhiên cũng phải dùng một lý do như thế. Trên thực tế, Thích Ngọc Tú cũng không muốn nói chuyện đó cho chị gái biết.

Nếu cô tự mình nói cho Thích Ngọc Linh, sẽ bị giáo huấn một trận tơi bời, cũng bởi đây là một hành động nguy hiểm.

Nhưng cô nói với cháu trai của mình thì không giống vậy, Trụ Tử chắc chắn sẽ nói cho mẹ nó, cũng có nghĩa là chị cả của cô biết chuyện.

Hơn nữa, cô còn không bị chị cả giáo huấn, cô nói với cháu trai của mình cơ mà, nó làm sao dám lên mặt dạy dỗ cô?

Thích Ngọc Tú cảm thấy kế hoạch của mình không tồi.

Cô nghĩ xong xuôi mọi tình huống, tự mình cũng bật cười, cảm thấy chính mình quả nhiên là trở nên khôn khéo hơn nhiều so với trước kia.

Nếu là trước kia, cho dù đã lựa sẵn tình huống rồi, nhưng cô cũng không thoát khỏi chuyện sẽ buột miệng kể hết cho chị cả nghe đâu. Hiện tại đã biết cách đi đường vòng rồi đấy.

“Cũng không biết, mấy người nhà mình ở nhà họ Điền là cái dạng gì nhỉ?” Trụ Tử cũng là một đứa trẻ hay lo nghĩ, nó vừa lo chuyện của Thích Ngọc Tú bên này, đã nghĩ tới chuyện của mấy người bên kia.

Nếu nó đã nói như vậy, Thích Ngọc Tú cũng phải lên tiếng trấn an nó một chút.

Cô mỉm cười: “Khẳng định không có vấn đề gì đâu.

Tuy rằng cô rất đau đầu khi gặp phải bậc cha mẹ như thế, nhưng nếu là người mà cô ghét gặp phải bọn họ, dĩ nhiên là Thích Ngọc Tú vui mừng còn không kịp, làm gì có chuyện lo lắng cho bọn họ chú?

“Về chuyện này hai đứa cứ yên tâm, nếu nói người khác có hại, thì dì hai còn tin, chứ bọn họ tuyệt đối sẽ không có hại đâu. Đừng lo lắng cho bọn họ.

Nghe được lời khẳng định son sắt của Thích Ngọc Tú, Trụ Tử khẽ mấp máy khoé miệng một chút, dường như nó muốn nói không phải mình lo lắng cho bọn họ, nhưng nghe giọng điệu tràn ngập vui sướng của dì hai, nó lại đơn giản không nói thêm gì nữa.

Trên thực tế, Thích Ngọc Tú thật cao hứng, người nhà họ Thích đóng tại nhà chính, chắc chắn sẽ làm cho ông Điền cùng bà Điền tức muốn chết, nhưng ai bảo hai người đó là những kẻ mặt dày chứ? Chẳng ai thèm quan tâm tới suy nghĩ của họ.

Ông Thích: “Giường đất này không ấm áp, đừng tắt củi lửa nhé, ngày mùa đông, tắt đi không phải muốn mạng người sao?"

Bà Thích: “Chúng tôi bận rộn tới cả nửa đêm, không có đồ gì để ăn sao?"

Em trai Thích: “Bọn tôi tính toán ở bên này ở vài ngày, bác gái Điền à, bọn tôi hiểu được bà là người tốt, nhưng không cần chuẩn bị quá chu đáo đâu, đạm bạc một chút cũng được, cứ ăn no là tốt quá rồi"

Bà Điền tức điên lên rồi, quả thực tức muốn run rẩy cả người.

Nhưng bà ta vẫn sợ người một nhà này làm náo loạn rồi khuyến khích Thích Ngọc Tú sửa họ cho mấy đứa cháu của bà.

Những cái khác đều có thể nhịn, nhưng cái này thì không thể.

Có thể nói bọn họ đã nắm được mạch máu của bà ta rồi.

Vương Quế Lan: “Cha nó ơi, ông nói xem, ngày mai nhà chúng ta đi tìm nhà ai làm loạn nhỉ... ấy không, đi tìm nhà ai bày tỏ ánh sáng của chính nghĩa nhỉ?"

1011 chữ

0.04493 sec| 2397.125 kb