Bọn họ nhanh chóng mặc áo bông vào, xong cũng chạy ra bên ngoài, vừa ra đã nhìn thấy mấy đứa Thích Đại Bảo cũng đang ở bên ngoài, Tiểu Bảo Châu kêu: “Anh họ"

Mấy người này cũng là anh họ của cô bé.

Thích Đại Bảo không thèm nhìn Bảo Châu, tròng mắt của nó còn nhìn chằm chằm vào nồi cơ, vừa thèm thuồng vừa ngọt ngào nói: “Cô hai, tài nấu nướng của cô thật giỏi, thơm quá cơ.

Tiểu Bảo Châu bĩu môi, cũng tiến lại gần, nũng nịu nói: “Mẹ ơi, con đói bụng” Thích Ngọc Tú: “Chịu khó chờ chút, sắp có cơm rồi.

Tiểu Bảo Châu lén lút ngó sang anh họ Đại Bảo, không biết hắn tới đây làm gì. Nhưng rất nhanh sau đó, cô bé đã nhớ ra, mẹ cô bé đã hứa hẹn với mấy người anh họ, nếu bọn họ chịu làm náo loạn, mẹ cô sẽ cho mỗi đứa một cái bánh bao.

Cho nên, hiện tại bọn họ tới đây là muốn lấy bánh bao nha.

Quả nhiên, rất nhanh trong nồi đã bốc lên mùi vị thơm ngào ngạt của lương thực tinh. Thích Ngọc Tú thò tay vào lấy bánh bao bên trong ra nói: “Mỗi người một cái nhé. Thích Đại Bảo lập tức sốt sắng lên, mấy đứa nhỏ bên người hắn cũng nháy mắt đứng dậy, động tác hai người này thật nhanh.

Thích Đại Bảo nghiêm túc nói: “Cô hai, cô yên tâm, những việc chúng ta đã hứa hẹn với cô, đảm bảo sẽ làm được.

Thích Ngọc Tú mỉm cười gật đầu, nói: “Chú ý một chút là được"

Thích Đại Bảo đắc ý: “Chuyện này cô cứ việc yên tâm Thích Nhị Bảo, Thích Tam Bảo cũng gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Cô cứ yên tâm đi.

Ba đứa nhỏ, mỗi đứa ôm một cái bánh bao lớn, sau đó lập tức chạy đi.

Tiểu Bảo Châu cảm khái: “Tại sao con cứ thấy bộ dáng của hai người này quen thuộc nhỉ?"

Thích Ngọc Tú: “Giống cha của chúng chứ ai?

Không sai, Trụ Tử ở một bên cũng cảm khái, chân thành nói: “Đúng là giỏ nhà ai quai nhà nấy...

Thích Ngọc Tú bọc thật kỹ mấy cái bánh bao, lại đem hai phôi nấm đặt ở trong một cái rổ khác, nói: “Những thứ này hai đứa mang về nhé. Trụ Tử do dự một chút, rồi mới nói: “Vâng ạ"

Buổi chiều Trụ Tử còn phải đi làm, không thể chậm trễ được, cho nên không thể ở bên này lâu được. Hắn cũng không yên tâm để hai em trai ở lại mà trở về trước, nói: “Con dẫn theo hai đứa kia cùng trở về. Dì hai, nếu có chuyện gì dì nhớ gọi con nhé"

Thích Ngọc Tú gật đầu nói được.

“Kỳ thật con không cần lo lắng, về nhà nhớ nói cho mẹ của con, không cần lo lắng cho dì đâu. Bên này còn có nhà ông ngoại mà, tuyệt đối không có vấn đề gì đâu?

Cô nói những lời này, cũng không hoàn toàn chỉ muốn trấn an thằng bé, cô thực sự nghĩ như vậy.

Cả nhà cùng nhau chiến đấu, còn sợ ai nữa chứ?

Trụ Tử cũng hiểu, tối hôm qua hắn đã chứng kiến sức mạnh của nhà ông bà ngoại rồi. Hắn yên lặng gật đầu, nói: “Con hiểu ạ"

Trụ Tử không ở lại bên này lâu, một tay hắn cầm cơm sáng, một tay nắm hai đứa em mình, cùng nhau trở về nhà. Tế Ninh vừa đi vừa nhắc mãi, cảm khái nói: “Nếu chúng ta tới vào thời điểm khác, có phải vui hơn không? Chúng ta có thể cùng đi bắt gà rừng thỏ hoang ở trên núi. Lần trước em cùng Bảo Sơn Bảo Châu phối hợp đã bắt được đấy” Trụ Tử: “Em đã kể đi kể lại chuyện này không dưới năm mươi lần rồi.

Tế Ninh kiêu ngạo ưỡn ngực: “Thế thì sao chứ? Em đắc ý đó, em kiêu ngạo mà! Em chính là người mang thỏ về cho cả nhà mình ăn ngon một bữa đấy"

Trụ Tử cùng Văn Tử đều nở nụ cười, trong lúc ba anh em nhà chúng đang cười thật vui vẻ, thì chúng nhìn thấy ông ngoại dẫn đầu cả nhà đang đi tới, thoạt trông vô cùng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.

Trụ Tử:

“Đây là..."

Tử đã hiểu thấu bản chất thích gây sự của nhà ông ngoại, nó nói: “Còn có thể làm gì được chứ? Khẳng định là đi làm loạn rồi"

Bọn họ vừa dứt lời, đã nghe được thanh âm vang dội của Thích Đại Bảo, hắn nói: “Ông bà, hai người cứ yên tâm làm lớn chuyện lên nhé. Nếu bọn họ dám ra tay, con ngầm nằm xuống một cái, nhà bọn họ không đền cho con mười khối, tám khối, con nhất định không chịu xuất viện.

Ba anh em Trụ Tử: “..."

Đừng nói ông ngoại bọn họ, ngay cả mấy đứa nhỏ như Đại Bảo cũng hừng hực sức chiến đấu.

Hắn đang nghĩ, nếu mình cùng mấy đứa nhỏ này gây sự với nhau, hắn có phải là đối thủ của bọn chúng không? Có khi, hắn còn không địch được mấy đứa nhỏ hung hăng này. Nói chung, hắn vẫn là người coi trọng mặt mũi.

“Anh ơi, chúng ta đi nhanh đi."

Trụ Tử: “Bọn họ."

Văn Tử kiên định: “Khẳng định bọn họ không phải là người chịu thiệt"

Thích Ngọc Tú cũng kiên định tán thành câu nói này của Văn Tử.

Quả nhiên, chỉ tới giữa trưa, Vợ Đại Sơn đã tìm tới. Tối hôm qua cô ấy không qua bên này xem náo nhiệt, cho nên không hiểu được đã xảy ra chuyện gì.

Dù sáng hôm nay, trong thôn đã lan truyền đủ thứ chuyện rồi, nhưng tất cả đều là tam sao thất bản, chẳng có ai biết rõ rốt cuộc ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì cả.

1012 chữ

0.06160 sec| 2400.445 kb