“Thật là không nghĩ tới, người trong thôn các người đều là cái dạng này, một đám đều không phải người...” Đồng thời lại đây còn có mẹ Thích Ngọc Tú, bà ấy đi tới kêu khóc, thò tay túm chặt mẹ Tôn Nhị Cẩu, bà già kia giãy thoát được, nhưng tóc đều bị giật xuống một nắm rồi.
“Bà dám bắt nạt con gái tôi, tôi cho các người khi dễ người thành thật, chuyện lần này đừng nghĩ đã kết thúc nhé.."
Đừng nhìn bà Thích hơi gầy một chút, nhưng sức chiến đấu của bà ấy thật đúng là chuẩn võ sĩ. Chờ đến buổi tối, tuy rằng mấy người thằng hai vô lại bị đánh tới mức mặt mũi bầm dập, nhưng mọi người vẫn không được chứng kiến toàn bộ quá trình. Bây giờ được xem bà Thích kéo người đánh người như vậy, mọi người đã được nhìn tận mắt, một đám nữ đồng chí đều vuốt đầu tóc củamình, cảm thấy tê dại cả da đầu.
Anh của Tôn Nhị Cẩu đi lên giúp đỡ, bị bà Thích trực tiếp đá một phát trúng điểm mấu chốt. "A! !!"
Hắn rú lên một tiếng tan nát cõi lòng.
Lúc này, những nam đồng chí đang vây xem náo nhiệt cũng tự giác yên lặng lui ra phía sau.
Bà già này không giống một bà già bình thường. Trước kia người trong thôn đều cảm thấy Thích Ngọc Tú rất hung hãn, hiện tại nhìn mẹ Thích Ngọc Tú, mới cảm thấy Thích Ngọc Tú là người hiền lành biết bao.
Thích Ngọc Tú mặc kệ những người này đánh lộn, không hỗ trợ cũng không can ngăn, chuyện này khiến cho người ta cảm thấy có chút kỳ quái.
Nhưng Thích Ngọc Tú vẫn tuỳ ý cùng chị dâu hai bên người nói: “Nếu em đi tới hỗ trợ, bọn họ xong rồi. Cha mẹ em bọn họ không cần tới sự hỗ trợ của em đâu, em mà hỗ trợ, chính là mang thêm phiền phức cho họ đấy"
Chị dâu hai:
Bà Thích dẫn theo ba đứa nhỏ, nhưng chỉ cần một mình bà ấy cũng đủ đánh cho hai mẹ con nhà kia kêu trời kêu đất rồi.
Không chỉ có làm cho bọn họ thành thật, cũng để cho người khác hoàn toàn thành thật, trên đường trở về, Thích Ngọc Tú hỏi: “Tại sao hai đứa lại gọi được bọn họ tới?"
Tiểu Bảo Châu kiêu ngạo ưỡn ngực: “Con nói sáng mai lại cho bọn họ ăn bánh bao"
Tiểu Bảo Sơn vội vàng bổ sung, “Con nói, con cũng cho nữa.
Thích Ngọc Tú: “.. Trách không được."
Trách không được, mấy người này xông tới nhanh như vậy.
Buổi sáng ngày hôm sau, Tiểu Bảo Châu cùng Tiểu Bảo Sơn quả nhiên đã đem bánh bao của mình cho Thích Đại Bảo, Thích Đại Bảo vung tay, vô cùng hào khí nói: “Về sau lại có chuyện tốt như vậy thì cứ gọi anh.
Bảo Sơn Bảo Châu trịnh trọng gật đầu, vô cùng tán thành: “Có thể."
Ba đứa nhỏ trao đổi ánh mắt cho nhau, ừm, người này có thể làm giao dịch được.
Người nhà họ Thích ở thôn bọn họ khoảng năm ngày, năm ngày này có thể nói là người ngã ngựa đổ, không chỉ là tổ bốn người ăn trộm người ngã ngựa đổ, mà ngay cả nhà họ Điền cũng là người ngã ngựa đổ.
Cả nhà bọn họ buổi sáng 6 giờ là có thể ngồi ở cửa mắng chửi người, một ngày không gián đoạn, từ sớm đến tối, 7 giờ nhiều, trời đã tối rồi, bọn họ còn không ngừng nghỉ. Đến nỗi nhà họ Điền, đi là không có khả năng đi, hơn nữa, người nhà họ Điền cũng không biết phải đi đâu.
Nhà bọn họ không muốn nấu cơm, nhưng người nhà bọn họ không thể không ăn, da mặt người một nhà kia quả thực dày tới cực điểm rồi.
Bọn họ làm loạn đến lợi hại, người trong thôn cứ nhìn hết tuồng kịch này lại tới tuồng kịch khác. Hơn nữa nhà này không chỉ có người lớn biết cách gây sự, trẻ nhỏ cũng da mặt dày, làm người ta không biết phải làm gì mới đúng. Đến cuối cùng, rốt cuộc nhà kia phải bồi thường cho bọn họ ba mươi cân bắp, lúc này mới xem như ngừng nghỉ. Chính là mọi người cũng không biết, bọn họ đã mệt mỏi cỡ nào về cả thể xác và tinh thần.
Lúc này mới năm ngày mà thôi, nhưng mấy nhà kia đều trong tình trạng suýt chút nữa thì phát điên mất rồi.
Mà ông Thích bà Thích lại vô cùng hài lòng với lần ra tay này của họ.
Bởi vì Thích Ngọc Tú đã hứa hẹn nếu có thể lấy được bồi thường cô cũng không cần.
Cho nên một nhà bọn họ làm một cú này, đã bắt được một trăm hai mươi cân bắp, còn bắt được lời hứa hẹn của Thích Ngọc Tú, đó là năm cân gạo cùng tiền.
Đó là chưa kể tới một khối nguyên liệu mà Thích Ngọc Linh nói.
Đám người ông Thích cùng bà Thích cực kỳ vừa lòng, trước khi đi, bà Thích lôi kéo Thích Ngọc Tú tay, nói: “Tú Nhi, về sau nếu lại có chuyện như vậy, con cứ việc kêu chúng ta.
Thích Ngọc Tú: “Vâng"
Bà Thích nghe được lời nói này vô cùng vừa lòng.
“Nhưng mà chuyện tốt như vậy cũng không nhiều đâu!"
“Trời ơi chị hai, chúng ta cũng không phải hy vọng có người tới nhà chị trộm đồ vật đâu, nhưng chỉ cần có chuyện như vậy, chị cứ việc nói, hắc hắc. Em trai của chị nhất định hỗ trợ"
Ông Thích: “Trong thôn của con người xấu quá ít! Không đủ cho chúng ta phát huy!"
1039 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo