Em trai Thích: “Tới nhà thằng hai vô lại đi, cha mẹ hắn vừa nhìn đã biết là đồng loã rồi, chúng ta đến đi nhà hắn"
Không phải đồng lõa nhưng bảo hộ con trai như vậy cũng là sai lầm.
Bọn họ bảo vệ con của mình còn hơn cha của hắn bảo vệ hắn nữa, quá bất công, không thể như thế được?
Hắn quyết không cho phép có tình huống như vậy tồn tại.
Tuy rằng ngay cả nửa mao tiền cũng không liên quan gì đến hắn, nhưng vẫn thích nhúng tay vào. Bà Điền cùng ông Điền vừa nghe, hoá ra nhà này còn chưa bàn bạc xong chuyện này à? Ông Điền ánh mắt lóe lóe, bày ra thái độ của một người hiền lành, tử tế, nói: “Thông gia ơi, tôi xem chuyện này vẫn nên thôi đi! Vợ thằng cả còn ở trong thôn đấy. Mấy người đắc tội người trong thôn như vậy, chỉ sợ không ổn. Bọn họ vẫn phải sinh hoạt ở chỗ này.
Ông ta nói như thế, dĩ nhiên là người nhà họ Thích cảm thấy rất không hài lòng.
Ông Thích liếc mắt một cái nói: “Thông gia, ông đã nói như thế, chẳng khác nào không coi con gái và cháu của tôi là người một nhà. Nếu coi chúng là người một nhà, tại sao ông lại nói như vậy? Ông thử nghĩ mà xem, những lời ông vừa nói khác gì bênh vực người ngoài đâu? Đây là chuyện gì chứ? Nếu tôi mà nghe được có người dám bắt nạt con dâu của tôi, cháu trai cháu gái của tôi, tôi đã sớm dẫn người đánh tới tận cửa nhà người ta rồi, hai người còn khen ngược, chuyện như thế làm sao chúng tôi chịu đựng nổi? Vừa nghe đã biết nhà mấy người nếu không phải hạng người ác độc thì cũng là người nhát gan. Đương nhiên, thông gia, tôi hiểu được ông tuyệt đối không phải người ác độc, ông yên tâm, tôi sẽ không nói nhà các người toàn hạng người nhát gan đâu"
Ông Điền: “"
Ông Thích: “Thông gia ơi, ông như vậy là không được. Để tôi nói cho ông nghe nhé, tôi giỏi nhất là chuyện ứng xử với người khác đấy. Ngày mai ông đi theo tôi, cứ đi cùng với tôi đi, ông sẽ thấy tôi làm người có đạo lý như thế nào"
Ông Điền: “...” Ông thật là người biết ứng xử đấy.
Ông Thích: “Không cần biết là thời điểm nào, chỉ biết tránh né đều là vô dụng. Ông phải làm cho người ta biết ông không dễ chọc, làm cho người ta biết được nếu động đến ông sẽ phải trả giá đắt như thế nào. Như vậy mới có hiệu quả, về sau mới yên ổn được. Bằng không, người ta sẽ nghĩ ông là một con mèo ốm đó"
Nói xong ông Thích liền cười ha hả, sau đó ngồi xếp bàng ở trên giường đất, nói: “Đêm nay hai ta nằm chung một cái túi ngủ, tôi lại tâm sự với ông nhé?"
Ông Điền rốt cuộc không thể nhịn được nữa, ông hừ một tiếng thật mạnh, nói: “Không cần!"
Có thể cho những người này nghỉ tạm ở đây, đã là hắn quá lo lắng cho cái dòng họ Điền nhà hắn rồi.
Nếu không vẫn là sợ...
Tất nhiên hắn sẽ đánh đuổi mấy người này đi.
Thích Đại Bảo: “Bà ơi, con mệt nhọc"
Bà Thích trải chăn: “Tới, cho mấy đứa đắp lên.
Bà Điền thét chói tai: “Bà làm gì vậy, đây là chăn của tôi..."
Bà Thích oán trách người: “Bà kêu to cái gì, đã khuya rồi còn hú hét ầm ĩ như chó sói thế? Thật là, đã nhiều tuổi lắm rồi còn không ổn trọng như vậy. Cho mấy đứa nhỏ mượn một cái chăn bà cũng muốn không cao hứng, tại sao lòng dạ bà hẹp hòi như vậy? Thông gia ơi, tôi biết nhân phẩm của bà không ra sao, nhưng cũng không thể lòng dạ xấu xa như vậy được? Đúng rồi, sáng mai nhà bà ăn cái gì? Nhớ đừng quên phần của nhà chúng tôi, nhà chúng tôi không kén chọn đâu.
“Bà ơi con muốn ăn trứng gà. Thích Tam Bảo mở miệng.
Bà Thích: “Được được được, thông gia, bà sẽ không luyến tiếc trứng gà đúng không? Khẳng định là bà có thể bỏ được đi?"
Bà Điền: “Không có, cái gì cũng đều không có.
Bà ta lại hét ầm lên, nhưng bà Thích lại không tức giận, cười ha hả: “Bà xem bà kìa, lại phát hỏa, lại thét chói tai. Ông thông gia ơi, ngần ấy năm ông sống cùng một bà vợ như vậy, hẳn là ông cũng không dễ dàng nhỉ?"
Hai vợ chồng già nhà họ Điền: “A! !!"
Điền lão nhị nghe được cha mẹ ở bên phòng còn quỷ khóc sói gào, ngồi dậy: “Để anh đi xem chuyện gì, khuya rồi còn sao không để yên, cha mẹ cũng thật là, tại sao lại cho người nhà họ Thích ở nhà chúng ta chứ? Chuyện nhà chị dâu cả thì mặc kệ bọn họ, liên quan gì đến nhà mình mà rước mấy người đó về?"
Vợ Điền Nhị giữ chặt Điền Nhị, nói: “Anh đừng đi.
Cô ta nói: “Bọn họ đang ở nhà chúng ta yên yên ổn ổn, anh đi qua khác nào nạp mạng đâu. Chuyện này không liên quan tới vợ chồng mình, anh cứ mặc kệ đi.
Tuy rằng cô ta cũng không phải một người dễ nói chuyện, nhưng lại là người khôn khéo, cô ta bĩu môi nói: “Anh chẳng lẽ không biết, vừa nhìn thoáng qua đã hiểu người một nhà này toàn kẻ không biết xấu hổ rồi, tốt nhất chúng ta đừng qua bên đó.” “Thật là không nên cho mấy người bọn họ tới đây."
1040 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo