Lời này của cô đã thực sự chạm tới tâm sự trong lòng đại đội trưởng, hắn nói: “Tôi cũng có cái suy nghĩ này, nếu không đã sớm đưa bọn họ lên công xã báo án rồi. Mấy tên khốn kiếp ấy, không phải chỉ biết gây phiền toái cho tôi hay sao?"
Đúng như Thích Ngọc Tú nói, cô mới vừa nhận giải thưởng cá nhân tiên tiến, đã có người nhằm vào cô. Đại đội trưởng cảm thấy, đây là đánh thẳng vào mặt hắn. Thậm chí hắn còn hoài nghi, có phải mấy người kia tới nhà Thích Ngọc Tú trộm chính là vì hạ bệ uy tín của hắn hay không? Không thể không nói, vấn đề này cũng đè nặng trong lòng đại đội trưởng từ hôm qua rồi. Cũng không phải hắn nghĩ nhiều, trên thực tế, không chỉ có hắn đang hoài nghi, những người khác trong đại đội bộ cũng đầy hoài nghi.
Vốn dĩ mọi chuyện chỉ là thằng hai vô lại kéo theo mấy người đi ăn trộm, vậy mà mọi người suy diễn ra quá nhiều vấn đề.
Hắn nói: “Theo tôi, phạt mấy người bọn họ sang năm làm những công việc mà người khác không thích làm, ví dụ như dọn phân người, cô thấy thế nào?” Thích Ngọc Tú chớp mắt, nói: “Cái này đại đội quyết định đi"
Đại đội trưởng nghe Thích Ngọc Tú dễ nói chuyện như vậy, mỉm cười gật đầu: “Cô cảm thấy làm như vậy tốt là được rồi. Vậy nhà mẹ đẻ của cô..."
Thích Ngọc Tú lập tức nghiêm chỉnh nói: “Đại đội trưởng, tôi bên này là đồng ý, nhưng cha mẹ tôi bên kia tôi làm sao dám quản, càng không đi khuyên họ đâu. Bọn họ làm loạn tới mức như thế nào chăng nữa, tôi cũng đến vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Chuyện này tôi kiên quyết không thể ngăn cản, bằng không, từ nay về sau làm sao bọn họ ra mặt vì tôi nữa? Bọn họ muốn tốt cho tôi, tôi không thể không hiểu chuyện như vậy được.
Cô cười khổ một chút, lại nói: “Lại nói, cho dù tôi có nói, chắc gì họ đã nghe"
Đại đội trưởng: “... Nghĩ cũng có lý.
Thích Ngọc Tú: “Cho nên, thật sự là tôi quản không được"
Đại đội trưởng: “Vậy khi nào bọn họ đi?"
Thích Ngọc Tú càng vô tội: “Tôi không biết, bọn họ có ở nhà tôi đâu.
Nhắc tới chuyện này, đại đội trưởng càng trầm mặc, trong lúc nhất thời vậy mà hắn không biết mình nên nói gì mới đúng.
Quả nhiên lớn tuổi rồi, chuyện gì cũng có thể thấy. Sao hắn lại gặp loại chuyện khó xử như thế này cơ chứ? Việc lạ năm nào cũng có, nhưng năm nay lại đặc biệt nhiều.
Thích Ngọc Tú còn bổ sung: “Bọn họ còn nói phải tiết kiệm lương thực cho tôi, ngoại trừ mấy đứa nhỏ, người lớn chẳng ai qua nhà tôi ăn cơm cả"
Đại đội trưởng: “"
Người chỉ cần sống đủ lâu, cái gì cũng có thể gặp được.
Hắn nghĩ nghĩ, xua tay: “Được rồi, cô đi... đi học đi.
Thích Ngọc Tú: “Được"
Cô vừa vào cửa, cảm giác mọi người lập tức lao nhanh trở lại vị trí của mình, cũng không biết, có bao nhiêu người đi ra nghe lén.
Chị dâu hai không nhịn được, thấp giọng hỏi: “Cô quá thiện lương rồi..."
Thích Ngọc Tú mỉm cười: “Đúng quá rồi còn gì"
Khương Việt chỉ nói một lần, mà cô đã nhớ kỹ. Lúc này đây, rốt cuộc cũng dùng tới.
Kiêu ngạo.
Chị dâu hai nhìn Thích Ngọc Tú trưng bộ bộ dáng kiêu ngạo này, yên lặng dời đi tầm mắt. Ngươi cũng quá mức tự tin rồi. Thời gian đi học luôn luôn vô cùng ngắn ngủi. Tuy rằng ngày hôm qua không tới, nhưng mấy đứa Tiểu Bảo Châu không có cảm giác khó hiểu. Chu Tri Thanh vô cùng vui mừng, hắn mặc kệ những chuyện vớ vẩn, rắc rối ở trong thôn, chỉ luôn nhắc Thích Ngọc Tú: “Sang năm nhất định phải đưa bọn chúng đi học, thiên phú của bọn chúng tốt như vậy, không đi học quá đáng tiếc. Chu Tri Thanh là người tốt, chính là một loại người giống Đường Tăng. Tại sao lại nói vậy? Bởi vì, loại lời nói này cơ hồ cứ cách mấy ngày hắn lại nói với Thích Ngọc Tú một lần, sợ Thích Ngọc Tú không đặt ở trong lòng. Cũng may mỗi một lần Thích Ngọc Tú đều nghiêm túc, vô cùng thận trọng đáp ứng.
“Vợ Điền Đại, cô ra đây, chúng ta nói chuyện, thằng con trai nhà tôi..” Đây là mẹ của Tôn Nhị Cẩu, đừng nghĩ rằng mấy người làm sai đó là người lớn cả rồi, nhưng người nhà bọn họ không hề có chút tự giác nào, mở miệng là muốn nói con tôi còn nhỏ, con tôi ở nhà ngoan lắm, rồi thì: “Tính ra, chúng ta cùng nhà họ Điền cũng có chút quan hệ, thân thích chuyện này cô không được làm lớn chuyện lên"
Tiểu Bảo Châu thấy bà già này bá bá bá nước miếng cũng phun hết cả ra ngoài, cô bé lôi kéo anh trai mình, sau đó không biết thì thầm cái gì đó bên tai hắn. Người khác đều vây xem, căn bản không để ý, nhưng Tiểu Bảo Sơn đã vội vội vàng vàng chạy mất.
Mẹ Tôn Nhị Cẩu còn đang vênh mặt hất hàm sai khiến, thì đã bị một đứa nhóc con ở đâu lao tới như một cái đầu tàu, đụng vào người bà ta một cái khiến bà ta lảo đảo.
Mẹ Tôn Nhị Cẩu: “Mẹ ơi."
Thích Đại Bảo: “Không được bắt nạt cô hai của tôi!"
Mấy đứa nhỏ bên người hắn cũng đều hung hãn giống nhau, trong tay Thích Tam Bảo là đứa nhỏ nhất còn xách theo một cục đá.
1008 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo