Vừa vặn vợ Đại Sơn lại đây, nghe được câu này, đúng là không biết phải nói gì. Xem ngữ khí này của bọn họ, là ước gì có người tới nhà Thích Ngọc Tú khua khoắng loạn lên nhiều lần, như vậy bọn họ có thể kiếm được thật nhiều chỗ tốt rồi. Loại người gì không biết!

Thích Ngọc Tú: “Con đưa mọi người đi.

Ông Thích: “Không cần đâu?

Ông nghiêm trang nói: “Sau khi cha mẹ về đến nhà, vé xe do con trả Thích Ngọc Tú: “Được"

Nhà này đúng là người lớn làm sao thì trẻ con cũng vậy, ai cũng không thua ai cả. Thích Đại Bảo Thích Nhị Bảo Thích Tam Bảo ba đứa nhỏ nắm tay Tiểu Bảo Châu Tiểu Bảo Sơn, nói: “Về sau bị người bắt nạt, nhất định phải liên hệ chúng ta. Chúng ta ra mặt cho hai người"

Tiểu Bảo Sơn Tiểu Bảo Châu: “Được"

Thích Đại Bảo nhổ một ngụm nước miếng, cười ha hả: “Anh có thể hỗ trợ Bánh bao bột mì ăn ngon thật.

Tiểu Bảo Châu: “Anh họ, hẹn gặp lại."

“Chỉ cần cho chúng ta đồ ăn ngon, cái gì bọn anh cũng làm đấy.

Tiểu Bảo Châu: “Được được"

Vợ Đại Sơn: "

Cô ấy cũng là một cái thông tấn xã di động, chuyện xảy ra ngày hôm nay, lập tức đã bị truyền đi ra ngoài.

Mấy ngày nay, người nhà họ Thích ở trong thôn, mọi người được nhìn một hồi náo nhiệt thật lớn, còn hơn xem phim điện ảnh, có người thể xác và tinh thần đều mệt, hận không thể đứng nghiêm thành Phật, còn có người điên cuồng, hận không thể trực tiếp đâm tường.

Mắt thấy người một nhà này rốt cuộc sắp đi, thật là thiếu chút nữa đốt pháo ăn mừng.

Nhưng mà di chứng của chuyện này cũng tốt, ít nhất ai cũng không có suy nghĩ gì xấu với nhà Thích Ngọc Tú. Nhà mẹ đẻ của vợ Điền Đại đã xem chuyện “Bởi lông tìm vết” trở thành một cách làm ăn, ai so được với bọn họ chứ?

Không thể trêu vào.

Bọn họ chẳng những không sợ gây chuyện, còn hận không thể bị người tìm tới cửa mỗi ngày, đây là kiểu gì vậy?

Mấy người bọn thằng hai vô lại không bị đưa đến Cục Công An, nhưng kết quả của bọn họ cũng không khá hơn là bao. Vốn dĩ mấy người bọn chúng đã có tiếng xấu trong thôn, trộm cắp cũng có, lén lút rút tỏi cũng có.

Lần này, tuy rằng Thích Ngọc Tú đã chấp nhận buông tha cho bọn họ, nhưng còn có những “Khổ chủ” khác.

Hơn nữa, so với những người khác, bọn họ thực sự rất sợ giao tiếp cùng người nhà Thích Ngọc Tú.

Hôm bị đánh, mấy người thằng hai vô lại còn nghĩ, chờ bọn họ không có việc gì, nhất định phải trả thù, nhưng mà lần này bị đánh đến mức nằm nhà tới nửa tháng. Rồi sau đó sự tình càng lúc càng lớn, nhà mẹ đẻ Thích Ngọc Tú càn quấy hung hãn, nhà mình cũng oán trách không được.

Đây là bên ngoài làm loạn, trong nhà cũng làm loạn.

Đến lúc ấy, bọn họ mỗi ngày đều khổ sở.

Nói đến cùng, bọn họ cũng không phải loại đại gian đại ác, chỉ là mấy tên trộm cắp nhỏ nhặt, lần này thì hay rồi, châm phải ngòi quả lựu đạn.

Bốn phòng nhà bọn họ, thì có tới ba phòng đều làm loạn muốn phân gia, nhà thằng hai vô lại bị làm loạn nhất. Chỉ giải quyết chuyện nhà mình thôi đã khiến bọn họ đau đầu, buốt óc cả ngày rồi.

Làm gì còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện trả thù nữa.

Chẳng qua, sau khi chuyện này qua đi, nhà Thích Ngọc Tú thật đúng là lập tức thanh danh vang dội. Tuy rằng thanh danh này lớn thật, nhưng Thích Ngọc Tú lại không nằm trong phạm vi bị người ta thảo luận.

Những người khác có cảm giác tồn tại rõ ràng, trong khi người phụ trợ đánh người trong ngày đầu tiên là Thích Ngọc Tú thì không hề có cảm giác tồn tại.

Một chuyện này, kể cả mấy năm sau vẫn là câu chuyện mang tính chất truyền kỳ nhất ở vùng đấy.

Thích Ngọc Tú vẫn giữ thái độ bình yên mà sống qua ngày. Nhưng qua chuyện này, không nói tới chuyện người ta có dám tới nhà cô ăn trộm nữa hay không, thậm chí mọi người nói chuyện với cô đều dùng thái độ khách khí, sợ Thích Ngọc Tú gọi cha mẹ em trai cô tới.

Nhà này là loại người không biết xấu hổ đấy.

Không thể trêu vào.

Nhưng mà hiện tại, mọi người không quan tâm tới chuyện nhà họ Thích nữa rồi, bởi vì bọn họ bị những chuyện tiếp theo này hấp dẫn hết sự chú ý.

Phân gia đó, còn phải bồi thường cho gia đình bị mình tới ăn trộm nữa, còn có một chuyện linh tinh vớ vẩn khác nữa, khiến cho sự kiện liên quan tới nhà Thích Ngọc Tú trở thành câu chuyện mang tính chất truyền kỳ là vậy.

Thích Ngọc Tú tiễn cha mẹ cô về, tâm tình rất vui vẻ, cô cảm khái: “Nếu chuyện này xảy ra nhiều nhiều một chút, có khi nhà ông bà ngoại con còn làm giàu được đó"

Tiểu Bảo Châu: “Như thế... Không thể đi?"

Thích Ngọc Tú nhìn cô bé đung đưa bím tóc, cười nói: “Mẹ chỉ nói chơi thôi mà.

Tiểu Bảo Châu cong khóe miệng cười tủm tỉm, Thích Ngọc Tú nhìn bộ dáng của con gái, lại tỉ mỉ đánh giá một chút, nói: “Con đúng là có nhiều thịt lắm rồi đấy.

Rõ ràng ba đứa bé con đều ăn giống nhau, nhưng Tiểu Bảo Châu lại biến hóa rõ ràng nhất, trắng nõn sạch sẽ, tay chân mũm mĩm, thoạt nhìn rất giống với đứa nhỏ của gia đình công nhân.

1023 chữ

0.11767 sec| 2400.516 kb