Cho nên đại đội trưởng vẫn tính toán nói chuyện cùng Thích Ngọc Tú.

Đại đội trưởng cũng nghĩ kỹ rồi, những người khác cũng vậy, bất kỳ ai nếu nhìn thấy Thích Ngọc Tú lập tức phải bộc phát ra nhiệt tình hừng hực...

Vì sao ư?

Sợ một khi không cẩn thận bị nhà mẹ đẻ Thích Ngọc Tú tìm tới, khẳng định luôn là một nhà này toàn những người khủng bố. Chưa bao giờ gặp qua nhà mẹ đẻ nào mà khoa trương như nhà này.

Kỳ thật đây cũng là kết quả mà Thích Ngọc Tú muốn, cô muốn cho người khác biết, trêu chọc nhà bọn họ phải trả giá đắt cỡ nào. Bằng không nhà bọn họ chỉ toàn là cô nhi quả phụ, không dữ dằn, người khác đều muốn tới dẫm một cái hay sao? Chắc chắn không thể làm như vậy rồi? Khẳng định không thể.

Ngày đó Thích Ngọc Tú quyết định gọi cả cha mẹ, vợ chồng em trai, các cháu nhà cô tới, nghĩa là cô đã suy nghĩ thật kỹ đối sách rồi.

Bằng không, làm sao cô phải chi một cái giá cao tới vậy để mời bọn họ tới chứ?

Để mua thịt cho cả nhà ăn không phải thơm hơn sao? Thích Ngọc Tú dẫn mấy đứa con tới xem. Tuy rằng mới qua một ngày, nhưng cảm giác đã hoàn toàn không giống lúc trước, chị dâu hai thò qua tới hỏi Thích Ngọc Tú: “Chuyện lần này, nhà em định giải quyết như thế nào?"

Thích Ngọc Tú lắc đầu, nói: “Chuyện này, em nghe trong thôn quyết định.

Chị dâu hai: “Vậy cha của em...” Thích Ngọc Tú lập tức nghiêm túc nói: “Cha mẹ em bọn họ cũng chỉ muốn xả giận cho em, bọn họ suy nghĩ cho em, sao em có thể ngăn cản ý tốt của họ chứ?"

Nói như vậy thật ra cũng đúng, chị dâu hai nghĩ nghĩ, nói: “Người nhà mẹ đẻ em thật lợi hại"

Thích Ngọc Tú bật cười.

Bọn họ chỉ nói chuyện một chút vậy thôi, bởi việc học quan trọng hơn rất nhiều. Chu Tri Thanh đã vào, mọi người lập tức an tĩnh hơn không ít. Ngay cả Chu Tri Thanh cũng liếc mắt nhìn Thích Ngọc Tú nhiều hơn thường ngày một chút, nhưng điều đó cũng không làm chậm trễ việc học của mọi người. Thời điểm đại đội trưởng tới đây, mọi người vẫn đang nghiêm túc học hành. Hắn tới bên người Thích Ngọc Tú, thấp giọng nói: “Cô ra đây một chút.

Thích Ngọc Tú nhăn mày, không tình nguyện đi ra cửa, chỉ là vừa ra, cô đã cảm nhận được gió lạnh, duỗi tay ôm vội quần áo vào người, nói: “Đại đội trưởng, có chuyện gì?"

Đại đội trưởng: “Tôi tới đây là vì chuyện tối hôm qua này"

Hắn giải thích: “Sáng nay mấy người chúng tôi đã thương lượng qua rồi. Tuy rằng chuyện này vô cùng ác liệt, nhưng may mắn là chưa tạo ra hậu quả gì quá khủng khiếp. Mọi người lại là người cùng một thôn, còn có chút tình làng nghĩa xóm. Nếu thật sự báo lên, chỉ sợ quan hệ giữa người với người trong cùng thôn cũng bị ảnh hưởng không ít..."

Thích Ngọc Tú cắt ngang lời đại đội trưởng nói: “Thời điểm bọn họ quyết định tới nhà của tôi trộm đồ vật, tại sao không suy xét đến cái tình làng nghĩa xóm này? Ông đừng nói cái gì mà quan hệ giữa người với người trong cùng thôn, ông nói ra không thấy buồn cười sao?"

Đại đội trưởng xấu hổ nói: “Cái này tôi hiểu được, tôi cũng hiểu được sự giận dữ trong lòng cô, nhưng mấy người đã đánh người ta tới nông nỗi này rồi, cũng xả giận được một chút chứ...” Thích Ngọc Tú: “Đánh người không phải vì hết giận, là vì chế phục bọn họ, bằng không bọn họ thương tổn tới con tôi thì biết làm sao? Ông nhìn xem bên này chúng tôi có bao nhiêu đứa nhỏ? Chẳng lẽ bọn họ còn cảm thấy chúng tôi không được đụng đến họ? Vậy đi Cục Công An, tìm đồng chí công an cẩn thận hỏi một câu, chúng ta làm như vậy là đúng hay sai? Đại đội trưởng, tôi hiểu được mọi người đều là người cùng thôn. Tôi cũng hy vọng thanh danh của thôn mình dễ nghe, cho nên ngày hôm qua tôi mới không đi báo lên Cục Công An. Nhưng tôi không báo lên, đó là chuyện của tôi, chứ không phải là tôi không muốn làm sáng tỏ chuyện này. Cứ cho là tôi buông tha cho bọn họ thì tôi được cái tiếng thiện lương, nhân hậu đi, nhưng bọn họ có mang ơn tôi hay không? Ai mà biết được? Trên đời này, chỉ duy nhất lòng người là không thể biết trước được.” Thích Ngọc Tú nói một hồi, đại đội trưởng nghẹn họng nhìn trân trối. Thích Ngọc Tú trong ấn tượng của hắn, chính là một người không thích nhiều lời. Không nghĩ tới lần này cô lại nói nhiều như vậy, hơn nữa, nói nhều nhưng nói câu nào đúng câu ấy, chẳng bắt bẻ được gì. Đại đội trưởng đã suy nghĩ một chút những lời cô nói, hắn cũng cảm thấy cô nói rất có đạo lý. Trên thực tế, sách dạy con người ta phải tuân theo Chân Thiện Mỹ, chính là khoác lác.

Khụ khụ.

Hắn nói: “Đã có những lời này của cô, tôi khẳng định sẽ làm sáng tỏ chuyện này"

Thích Ngọc Tú: “Vậy đại đội muốn xử lý bọn họ như thế nào?"

Cô tò mò hỏi, nói: “Tôi vừa mới nhận giải thưởng cá nhân tiên tiến, cũng không muốn bởi vì tôi mà làm cho thanh danh đại đội bị ảnh hưởng. Tôi cũng là người thôn này, nếu nghe câu thôn chúng ta có trộm, cũng cảm thấy nó chối tai lắm!"

1026 chữ

0.69374 sec| 2394.867 kb