Vốn là hàng xóm khá thân thiết với Thích Ngọc Tú, cho nên cô ấy chạy nhanh lại đây trực tiếp tìm hiểu tin tức.

Thích Ngọc Tú: “Hôm qua không phải là ngày chị lên công xã nhận giải thưởng cá nhân tiên tiến sao? Cho nên cha mẹ chị mới lại đây chúc mừng chị. Vốn dĩ cả nhà đã nghĩ nên ở lại nhà chị cả của chị rồi, nhưng mấy người bên ngoại nhà chị không thích tổ chức bên đó. Chị đành phải đưa bọn họ đi gấp về đây. Ai ngờ được vừa mới vào được nhà đã nghe thấy tiếng người cạy cửa. Vừa lúc chị mang theo cả nhà bên ngoại về đây, bọn họ làm sao ngồi yên được, dĩ nhiên là lao ra bắt tên kia lại rồi..."

Vợ Đại Sơn trợn mắt há hốc mồm: “Tại sao lại trùng hợp như vậy chứ?” Thích Ngọc Tú: “Có lẽ là chồng chị ở trên trời linh thiêng phù hộ nhà chị đấy, bằng không em nói xem, tại sao lại trùng hợp như vậy? Cũng là bọn họ xui xẻo, dám tới nhà chị đúng lúc chị dẫn cả nhà bên ngoại về đây, mọi người chỉ nhẹ nhàng một cái đã tóm được cả đám!"

Tạm dừng một chút, cô mắng: “Nhưng mấy người này cũng thật là táng tận lương tâm. Nhà chị đã hỏi rõ ràng rồi. Mấy thứ không biết xấu hổ này còn muốn dọn sạch cả nhà chị đấy, làm thế khác nào không muốn cho người ta một con đường sống chứ? Những gì bọn họ nhận được đều là xứng đáng. Bây giờ chị vẫn còn ấm ức, cứ nghĩ rằng hôm qua mình ra tay quá nhẹ nhàng với bọn họ"

Mới đánh cho mấy người đó nằm nhà nửa tháng thôi, nên đánh cho liệt giường ba tháng mới xả được giận.

Vợ Đại Sơn: “Má nó, muốn dọn sạch nhà chị sao? Cái lũ này có còn là con người nữa hay không?” Cô ấy nghe đến đó thôi mà cũng đầy một bụng lửa giận rồi, nói: “Thật đúng là quá ác độc” “Ác như con thú chứ không phải người nữa rồi!"

Thích Ngọc Tú: “Tình huống buổi sáng hôm nay như thế nào? Đại đội trưởng nói là sẽ xử lý. Nhưng chị còn chưa xong việc để xuống dưới đó.

“Em nghe nói là hai bên vẫn chưa thương lượng xong. Đại đội trưởng chắc chắn lại phạt bọn họ làm việc thôi"

Vợ Đại Sơn nói tới đây, cũng chân thành nói: “Em nghĩ là đại đội khó mà giải quyết được chuyện này. Tuy bọn họ là trộm, nhưng chưa trộm được gì đã bị nhà chị bắt được. Đúng là may mắn bắt được, nhưng lại nảy sinh vấn đề là không có tang vật. Hơn nữa, mấy người đó còn bị đánh một trận nên thân rồi. Theo như em dự đoán, chắc hẳn mấy người đó không bị phạt quá nặng đâu..."

Thích Ngọc Tú cười lạnh một tiếng.

Cô nói: “Nếu không xử phạt thật nặng lũ trộm cắp đó, sợ là về sau..."

Vợ Đại Sơn vừa nghe câu nói này của cô, cũng nghĩ đến nhà mình. Kỳ thật nhà bọn họ cũng ở nơi hẻo lánh, nghĩ đến đây, cô ấy lập tức nói: “Không được, nhà em cũng phải tìm đại đội trưởng nói một câu. Nhà chị ở trong núi, nhà của em cũng ở trong núi, hoàn cảnh hai gia đình chúng ta không khác nhau là mấy. Tại sao lũ người kia không vào thôn trộm mà nhắm tới nhà chị? Còn không phải vì nhà chúng ta ở nơi ít người hay sao?"

Càng nghĩ càng cảm thấy nhà mình cũng không an toàn, vợ Đại Sơn không muốn nói chuyện phiếm với Thích Ngọc Tú nữa, cô ấy quyết đoán ra cửa.

Vợ Đại Sơn đi rồi, Tiểu Bảo Châu ló đầu ra xem, nói: “Thím Đại Sơn tức giận như vậy làm gì chứ? Đâu phải nhà bọn họ có trộm đâu?"

Thích Ngọc Tú: “Cô ấy sợ bị liên lụy"

Tiểu Bảo Châu phồng hai má bánh bao, nói: “Đâu ra nhiều người xấu như vậy chứ?"

Thích Ngọc Tú: “Nên lo lắng cũng đúng mà, cảnh giác một chút cũng không hại gì. Nếu lỡ có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng có cách giải quyết. Bây giờ mẹ vẫn không biết là ai đã cảnh báo cho chúng ta.

Ngày hôm qua Thích Ngọc Tú cũng thử một chút, khẳng định người cảnh báo cho cô không phải một trong số bốn tên trộm kia, càng không phải người thân của bọn chúng.

Chỉ là không biết còn có thể là ai. Chắc chắn chỉ là người trong thôn mà thôi, nghĩ rằng đã khoanh vùng được là sẽ dễ dàng hơn, nhưng trên thực tế rất khó khăn.

Thích Ngọc Tú: “Khó đoán quá."

Tiểu Bảo Châu nghiêng đầu, cô bé ngẫm nghĩ một chút, nói: “Con cũng đoán không được.

Thích Ngọc Tú bật cười, nói: “Đương nhiên rồi. Con làm sao đoán ra được chứ? Thôi, đi đọc sách đi."

Tiểu Bảo Châu: “Buổi chiều nhà chúng ta không đi lớp xoá nạn mù chữ sao?"

Thích Ngọc Tú: “Có chứ"

Cô cười nói: “Người mất mặt không phải chúng ta, chúng ta cần gì phải sợ ai?"

Cô rất bình tĩnh, nói: “Chúng ta cũng không cần để ý mấy người nhiều chuyện tới hỏi thăm.

Tiểu Bảo Châu cái hiểu cái không nhìn mẹ cô bé, Thích Ngọc Tú cười nói: “Mẹ biết là con không thích mấy người nhà ông bà ngoại, nhưng con nghĩ mà xem, ở thời điểm thích hợp, không phải bọn họ cũng giúp ích được cho chúng ta hay sao?"

Tiểu Bảo Châu ngây thơ mờ mịt gật đầu, làm nũng nói: “Không phải con không thích bọn họ đâu, con chỉ sợ bị đánh thôi.

1013 chữ

0.10230 sec| 2393.844 kb