Vợ Điền Nhị vừa rồi không đi theo ra ngoài, cho nên không biết rốt cuộc là bởi nguyên nhân gì, cô ta cười lạnh nói: “Em đoán, tám phần là cha mẹ bị người bắt được nhược điểm gì rồi, bằng không cha mẹ mình làm sao chịu nhịn như vậy? Nếu không phải lý do ấy, em sẽ không tin đâu.

Hai vợ chồng Điền Nhị bên này bực bội, ở một góc khác, hai vợ chồng Điền Tam cũng đang nói về chuyện này.

Vợ Điền Tam không vui, bắt đầu lầm bà lầm bầm: “Anh xem cha mẹ, ngày thường đối với chúng ta thì la lên hét xuống, hung dữ không tả nổi. Nhưng bây giờ thì sao, bọn họ chỉ biết ức hiếp người nhà, đối xử với người ngoài lại nhũn như con chi chi. Người nhà họ Thích ngủ đâu thì ngủ chứ, có quan hệ gì với nhà chúng ta? Kết quả thì sao? Bọn họ khen ngược, lại qua nhà chúng ta ngủ. Đừng quên, chúng ta đã cắt đứt quan hệ từ lâu rồi đấy, còn muốn bận tâm thể diện sao? Nhà chúng ta cần gì quan tâm tới bọn họ chứ?"

Điền Tam đã chứng kiến mọi chuyện, bởi vậy biết tại sao cha mẹ hắn lại làm như vậy, hắn hạ giọng, nói: “Cha mẹ chị dâu cả nói, nếu không cho bọn họ ở lại, bọn họ sẽ cổ động chị dâu cả sửa họ cho mấy đứa nhỏ. Cha mẹ làm sao có thể cho phép chuyện này xảy ra được?"

Vợ Điền Tam khiếp sợ: “Cái gì!” Điền Tam bực bội, hắn nói: “Thật là, cả nhà toàn một lũ không biết xấu hổ, một lão lưu manh mang theo một đám côn đồ, thật là mốc meo cả tám đời mới có một cái thông gia như vậy” “Nhưng... nhưng sửa họ thì đã làm sao? Có quan hệ gì với nhà chúng ta đâu? Không phải đã phân gia rồi sao?"

“Cho dù phân gia, mấy đứa kia cũng là con của anh cả, sao có thể dùng họ nhà người khác?” Điền Tam kỳ quái liếc mắt nhìn vợ của hắn một cái, nói: “Anh nói cho em nghe, em đừng nên để cái suy nghĩ đó ở trong đầu. Nếu anh biết em còn có loại suy nghĩ đó nữa, anh không đánh gãy chân em thì cũng hưu em Hắn cũng mặc kệ, đã sớm không có cách nói “hưu” này rồi.

Vợ Điền Tam vội vàng: “Làm sao em có thể là người như vậy chứ? Nhân phẩm của em không giống chị dâu cả đâu"

Cô ta cũng ghét bỏ nói: “Một người phụ nữ không tôn trọng nhà chồng, làm sao có thể gọi là một người phụ nữ tốt. Cho dù chị ta cả đời không gả được ra ngoài, cũng đảm đương không nổi một câu hiền huệ"

Điền Tam gật đầu, cảm thấy vợ hắn nói nhất định có đạo lý.

“Em cứ chịu khó chăm sóc bản thân mình, lần này nhất định phải sinh cho anh đứa con trai, sau này cuộc sống của gia đình ta mới tốt được. Chưa nói tới chuyện khác, chỉ tính riêng chuyện lần này, nếu không phải nhà chị dâu cả còn có đứa con trai là Tiểu Bảo Nhạc, cha mẹ làm sao quản tới chuyện nhà chị ấy sửa họ hay không? Có thể thấy được có đứa con trai là quan trọng cỡ nào? “Cha mấy đứa, em đã hiểu được"

Trong lúc hai vợ chồng nhà họ đang nói say sưa, lại không phát hiện, trong một góc nhỏ ở đầu giường đặt xa lò sưởi, Chiêu Đệ mở bừng mắt bĩu môi.

Đây là cha mẹ của cô, vừa ngu xuẩn lại ghê tởm.

Trước kia Điền Chiêu Đệ cũng tin tưởng cách nói này của bọn họ, cho rằng những gì cha mẹ cô nói đều đúng. Sau này khi cô vào thành, một lần nữa tiếp xúc với xã hội, nhận thức rất nhiều điều hay lẽ phải, căn bản mới biết mọi chuyện không hề như những gì bọn họ nói. Bọn họ nói đều là ngụy biện tà thuyết.

Ý tưởng của bọn họ vô cùng sai lầm Điền Chiêu Đệ chán ghét Phán Đệ, nhưng càng chán ghét cha mẹ của cô hơn. Đôi vợ chồng này thật là ghê tởm làm cho mỗi lần cô nhìn họ đều cảm thấy buồn nôn.

Mà hiện tại, bọn họ vẫn còn cảm thấy mình thông minh lắm, giỏi giang tử tế lắm, còn có mặt mũi mặt mà xỏ xiên bác dâu cả, rõ ràng bác dâu cả mới là người đáng giá tôn kính nhất. Điền Chiêu Đệ nghĩ tới người nhà như vậy, lại cong cong khóe miệng, hôm nay cô vẫn căng thẳng thần kinh, sợ nhà bác dâu cả gặp được sự tình gì, chỉ mong muốn mình có thể giúp được một ít cho họ, thật không nghĩ tới, bác dâu cả xử lý mọi việc vô cùng bản lĩnh.

Lúc này đây, không ai xảy ra chuyện. Thật tốt.

Vào mùa đông, mặt trời lên rất muộn.

Có lẽ tối hôm qua, mấy người nhà họ đi ngủ quá muộn, khiến cho lúc tỉnh dậy đã thấy trời sáng từ bao giờ rồi. Tiểu Bảo Châu xoa hai mắt của mình, ngơ ngác ngồi trong ổ chăn, dường như một lúc sau cô bé mới phản ứng lại mà nho nhỏ kêu lên một tiếng: “Anh họ ơi"

Tế Ninh cũng xoa đôi mắt: “Sao em lại ở nhà anh thế?"

Tiểu Bảo Châu: “Hả?"

Cô bé ngây ngốc chỉ vào căn phòng, nói: “Rõ ràng là anh ở nhà em mà.

Tế Ninh nhìn khắp nơi một lượt, ơ... đúng là không phải nhà bọn họ rồi, là căn phòng cũ nát của nhà dì hai: “Ừ nhỉ!"

Lúc này hắn mới phản ứng lại được, đây là nhà dì hai, ngày hôm qua bọn họ ở nơi này, hắn vội vàng hỏi: “Những người khác đâu rồi?"

Tiểu Bảo Châu: “Chắc họ đều ra ngoài hết rồi?"

1034 chữ

0.12751 sec| 2392.852 kb