Tiểu Bảo Châu gãi gãi đầu, mấy đứa trẻ con sẽ không nói được chính xác cảm giác của mình.

Nhưng Bảo Sơn ở một bên thì hiểu, cậu dắt lấy em gái, nói: “Cảm giác của em gái con, con là người hiểu nhất, đi, chúng ta học tập đi."

Tiểu Bảo Châu: “Được thôi"

Cô làm nũng: “Anh trai, em thông minh hơn anh đúng không?"

Tiểu Bảo Sơn trả lời cho có: “Ừ ừ"

Bảo Châu: “Hừ, anh có chút khinh thường bộ dáng của em.

Bảo Sơn: “Nào có"

Cậu dắt em gái vào nhà, nói: “Bảo Châu..."

“Anh trai chị gái, ăn thôi!"

Bảo Nhạc duỗi tay, đưa qua đậu phộng, Tiểu Bảo Châu trợn to mắt, hỏi một tiếng: “Tại sao em lại có cái này?"

Tiểu Bảo Nhạc hắc hắc cười, nói: “Nhặt được.

Bảo Châu: “.. ?? ?"

Đồ ăn ngon như thế này còn có thể nhặt?

Tiểu Bảo Châu khiếp sợ ra mặt.

Bảo Sơn nhìn đậu phộng, loáng thoáng nghĩ tới, hỏi: “Em nhặt được trong ổ chăn đúng không?"

Tiểu Bảo Nhạc đắc ý dào dạt gật đầu, Bảo Sơn: “... Đó là miếng đậu phộng mà tối hôm qua anh nắm trong tay lúc ngủ"

Tiểu Bảo Nhạc lên án: “Anh trai, buổi tối sao anh có thể ăn vụng?"

Bảo Sơn: “Mẹ cho anh mà."

Bảo Nhạc càng tức giận: “Vì sao không cho em chứ? Bảo Nhạc cũng muốn “Tại em ngủ rồi.

Tiểu Bảo Nhạc phiền muộn: “A, hoá ra là như vậy.

Tiểu Bảo Châu: “Em cũng không có nha.

Cô bé ngồi xếp bàng ở trên giường đất, cẳng chân nhỏ nhắn run run, Bảo Sơn đè lại cẳng chân cô bé, nói: “Đừng có bắt chước ông ngoại.

Tiểu Bảo Châu: “Vâng."

Cô bé ngoan ngoãn ngồi yên, sau đó lại vươn người ra phía trước, nói: “Hai người nói thử xem, mấy người ông ngoại đó, bây giờ bọn họ đang làm gì?"

Bảo Sơn nghĩ nghĩ nói: “Chắc chắn là đang làm ầm lên ở đâu đó rồi.

Tiểu Bảo Châu có chút ngồi không yên, mắt to chớp rất nhanh, nhẹ giọng: “Em muốn đi xem náo nhiệt"

Bảo Sơn cười, nhéo nhéo khuôn mặt cô bé, nói: “Không được, mẹ sẽ không đồng ý"

Tiểu Bảo Châu đá đá hai chân, nói: “Còn có thể như thế nào được nữa? Em chuẩn bị phải học rồi, mẹ khẳng định không thể cho em đi Mặc dù mọi chuyện đúng là như vậy, nhưng Bảo Châu không phục, cô bé nói: “Như thế nào? Anh nghĩ em là một đứa bé hư, không chịu học hành chỉ thích xem náo nhiệt đúng không?"

Cô bé giả vờ hung dữ lên, nói: “Em mới không hư đốn như vậy. Tại anh nghĩ em xấu, nên em không thèm học nữa"

Tiểu Bảo Sơn à thật dài một tiếng, Tiểu Bảo Nhạc ngửa đầu, nhìn xem chị nó, lại nhìn xem anh nó, thằng bé xem náo nhiệt mà xem đến thực hăng hái, nó non nớt nói: “Chị gái sợ anh trai"

Bảo Châu lập tức ưỡn ngực: “Chị không sợ"

"Chi so!" Tiểu Bảo Châu không phục, cô bé vén tay áo, nói: “Em muốn một đánh hai, cho hai anh em biết sự lợi hại của em, em rất mạnh, rất lợi hại"

Cô bé đặt hai tay nhỏ ở sau người, bày ra phong phạm một đại tướng quân.

Bảo Sơn: “..."

Tiểu Bảo Nhạc thì ha ha ha cười, ngã vào trên giường đất, nói: “Chị gái khoác lác.

Tiểu Bảo Châu: “Không có đâu.

“Có."

Mấy đứa nhỏ náo loạn lên, ha ha ha tiếng cười vui vẻ như chuông bạc truyền ra từ trong phòng, Thích Ngọc Tú ở trong sân cũng có thể nghe được, cô cười một tiếng lại cố gắng gài thật chặt hàng rào tre ở bên ngoài sân.

Bên này một nhà Thích Ngọc Tú hoà thuận vui vẻ, nhưng ở nơi khác thì chưa chắc. Nhà họ Thích đã tập trung toàn bộ mọi người tới trước cửa nhà thằng hai vô lại. Mấy người bọn họ đã mắng một buổi sáng, vận dụng toàn bộ kỹ xảo mắng chửi người, một người tiếp một người, từ sáng giờ chưa hề ngừng nghỉ một lúc nào.

Càng đáng sợ chính là, đứa nhỏ nhà bọn họ cũng dùng được, thật đúng là không có “Lãng phí” bất kỳ sức lao động nào.

Không chỉ mắng chửi người, còn mắng không trùng lặp câu nào, mấy người bọn họ mắng chửi có hệ thống, có bài bản hẳn hoi, thăm hỏi ba ba, thăm hỏi mẹ mẹ, thăm hỏi cả nhà.

“Mẹ hắn... %# \"

“Cha hắn...\"

Đúng là làm cho người khác mở rộng tầm mắt. Đại đội trưởng cảm thấy, hắn đã đủ điều kiện để gọi là miệng phun hoa sen. Nhưng khi chứng kiến nhân tài nhà họ Thích thể hiện trình độ, hắn mới hiểu được rằng mình vẫn còn hiền lành tử tế lắm, trình độ chưa bằng ai đâu! Đúng là không cùng một cấp bậc. Mà từ đó, hắn cũng hiểu được, vì sao Thích Ngọc Tú không lui tới thường xuyên với nhà mẹ đẻ. Nhà mẹ đẻ như vậy, nếu hắn là một nữ đồng chí, chắc chắn cũng không dám lui tới thường xuyên.

Không phải sợ người ta làm mình mất mặt, mà là sợ người ta hay gây chuyện quá, đỡ không nổi đó thôi.

Mấy người thằng hai vô lại vẫn còn bị nhốt ở đại đội bộ, về chuyện của chúng, thực sự ra đại đội bộ đã thảo luận gần xong rồi, nhưng chuyện này cũng không phải do mấy người bọn họ có thể làm chủ được. Còn cần vợ Điền Đại tán thành, bởi vì nhà người ta mới là khổ chủ.

Tuy rằng ngày hôm qua nhà họ Thích nói “Tính”, nhưng cái “Tính” này là loại tính toán như thế nào thì rất khó nói.

1028 chữ

0.34139 sec| 2392.469 kb